Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 314: Chương 314: Sau này đều sẽ quan tâm như thế




“Con điên rồi, có phải là nó cho con uống thuốc mê không hả!” Tô Tình đầu nặng chân nhẹ, khó chịu vô cùng.

“Mỗi câu mà con nói đều nghiêm túc, cô ấy có thể không có con, nhưng mà con lại không thể không có cô ấy. Mẹ à, cho nên mẹ không cần phải tốn công làm gì.”

Vừa mới nói xong, Thẩm Hoài Dương quay người lại chỉnh sửa áo trên người cô, giọng nói không lạnh lẽo cứng rắn kiên quyết giống như vừa nãy, mà là rất dịu dàng: “Buổi tối lạnh lắm, em đi lên đi.”

Diệp Giai Nhi nhìn Tô Tình, chân mày hơi nhíu lại, muốn nói cái gì đó, anh lại không để cô lên tiếng: “Lên đi, nghe lời nào.”

Gật đầu, cuối cùng cũng không nói tiếng nào, quay người đi lên lầu.

“Cô đi cái gì mà đi! Tôi có cho cô đi chưa?” Tô Tình không chịu bỏ qua, nhấc chân muốn đuổi theo.

Bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay của Tô Tình, Thẩm Hoài Dương cưỡng ép lôi bà ta vào trong xe, giơ tay lên để bà ta ngồi ở hàng ghế sau.

“Mẹ còn chưa nói xong đâu, mẹ còn chưa có nói xong, sao con lại kêu cô ta đi chứ.” Tô Tình ngồi ở hàng ghế sau cũng không chịu yên tĩnh, cả người vặn vẹo lung tung.

Xe chạy rất nhanh, Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh bà ta, dù sao cũng là mẹ mình, anh cũng không muốn quá tuyệt tình.

“Đến lúc nào thì mẹ mới có thể nhìn nhận sự việc giữa con và cô ấy một cách bình thường?”

“Nó đừng có mơ mà ở cùng con, mẹ mãi mãi cũng không thể nào đồng ý, nó đã hại ba con vào tù, mẹ sẽ không đồng ý.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương thoáng trào phúng cười một tiếng: “Đều là mẹ như nhau, tại sao sự khác biệt lại lớn như thế. Tạm thời không đề cập đến chuyện ông ấy tự hại mình vào tù, người nhận tổn thương lớn nhất trong chuyện này chính là bọn họ, mà không phải là chúng ta. Cô ấy đã mất đi người ba mà cô ấy yêu thương, cũng đã mất đi đứa con mà cô ấy mong chờ, mất đi hai người thân, mẹ của cô ấy còn có thể suy nghĩ thoáng như vậy, tha thứ, tại sao mẹ lại không thể?”

Tô Tình nghe không lọt tai câu nói này: “Bởi vì bà ta nhìn trúng tài sản của gia đình chúng ta, cho nên bà ta mới có thể như vậy, mẹ tuyệt đối không đồng ý!”

“Vậy thì con cũng kiên định nói cho mẹ biết quyết định của con, con muốn ở bên cạnh cô ấy, sẽ ở bên cạnh cô ấy, chuyện này không có cách nào thay đổi. Đừng để con phải đưa ra quyết định, nếu không, mẹ tuyệt đối sẽ phải hối hận.” Cuối cùng, giọng nói của anh đã trở nên lạnh lẽo, lạnh giống như là tảng băng.

“Ý của con là con chọn cô ta mà không quan tâm đến người mẹ nuôi dưỡng con à?” Giọng nói của Tô Tình đang run rẩy.

“Nếu như mẹ có thể nghĩ thông suốt, vậy thì sẽ không xuất hiện cái được gọi là lựa chọn, sau này cũng đừng có nói mấy lời đó với cô ấy, hoặc là âm thầm gây ra mâu thuẫn, bất cứ một hành động quá đáng nào của mẹ đối với bọn họ đều sẽ tạo thành hậu quả không thể chấp nhận. Nếu như mẹ cho rằng con đang uy hiếp, vậy thì con không có lời nào để nói, bây giờ từng câu từng chữ mà con nói với mẹ đều là thật lòng, con tuyệt đối không phải đang nói đùa với mẹ đâu. Mẹ không được có lời nói và hành động quá đáng, cũng không được qua đây tìm bọn họ, mẹ cứ sống cuộc sống của mẹ là được rồi, an phận thủ thường.”

Tô Tình váng đầu run chân, trước mắt biến thành màu đen, từ lúc nào mà con trai lại ăn nói nặng nề với mình như thế?

Có phải là nó đã bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội rồi không?

Những lời như thế lại có thể nói với bà ta, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sau này sao bà ta có thể sống được nữa?

“Hoài Dương, mẹ là mẹ của con, con nhất định phải nói chuyện với mẹ như vậy à?” Gần như là bà ta không thể chấp nhận, anh là con trai của bà ta mà.

“Nếu như mọi người có thể vui vẻ sống cùng với nhau, đương nhiên vấn đề như thế sẽ không tồn tại.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, nhìn bà ta: “Bất cứ một hành động hay lời nói nào làm cho bọn họ khó xử, hi vọng là mẹ tốt nhất đừng làm.”

Nghe vậy, ngọn lửa giận trong lòng ngực bay toán loạn, Tô Tình tức giận đưa tay không ngừng vuốt lồng ngực.

Cũng không biết rốt cuộc là con tiểu tiện nhân đó đã dùng mê hồn thuật gì với thằng bé, lại có thể biến thằng bé thành như vậy, bà ta tức muốn chết rồi.

Khoảng thời gian này Thẩm Trạch Hy vẫn đang ở Mỹ, nói là công ty có hợp đồng cần phải ký, ở nhà họ Thẩm chỉ còn lại có hai người, là Thẩm Hoài Dương và Tô Tình.

Trợ lí Trần cầm một chồng tài liệu thật dày đến nhà, nói là cần phê duyệt, sau đó Thẩm Hoài Dương liền đi vào thư phòng.

Tô Tình ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, phòng khách to như thế, lại tĩnh mịch đến nỗi không có chút âm thanh nào. Mở tivi lên, vặn âm thanh rất lớn, như thế này mới không vắng vẻ.

Đúng là nhà họ Thẩm không nhỏ, nhưng mà người có thể ngồi xuống tâm sự với bà ta chẳng được mấy người, Trạch Hy không ở đây, Thẩm Hải Băng cũng không ở đây, bà ta có thể nói chuyện với ai?

Ngồi ở trên ghế sofa bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại, liền nhớ tới tiểu tiện nhân đó. Tô Tình lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta tuyệt đối không thể tiếp tục để chuyện này diễn ra, nghe ý tứ lúc nãy của Hoài Dương, nó dự định ở bên cạnh con tiểu tiện nhân đó, nói không chừng còn kết hôn lại.

Nếu như hai người này tái hôn, thế thì còn chỗ đâu mà bà ta sống? Không phải là con nhỏ đó ngày nào cũng sẽ cưỡi lên đầu bà ta mà làm xằng làm bậy à?

Không được, bà ta tuyệt đối không thể để tình thế phát triển như vậy, tuyệt đối không thể!

Lần này phải dùng chiêu độc, một chiêu càng hung ác càng tốt, tốt nhất là một chiêu mất mạng, nếu như thất bại, căn bản không có cơ hội thứ hai.

Nghĩ đến lời châm chọc khiêu khích của đám phu nhân nhà giàu, nghĩ tới Thẩm Thiên Canh vẫn còn đang ở trong tù, nghĩ tới nhà họ Thẩm hiện tại cùng với con của bà ta, Tô Tình ném hết tất cả các thù hận và oán khí trong lòng lên trên người Diệp Giai Nhi.

Trong lúc nhất thời, gương mặt xinh đẹp của bà ta có chút vặn vẹo, càng nhiều hơn là vẻ dữ tợn, không còn khí chất ưu nhã của một quý phu nhân.

...

Quách Mỹ Ngọc đi chuyến xe lửa hơn năm giờ sáng, trời vẫn tối tăm mịt mù, đèn ở trong nhà còn chưa mở lên hoàn toàn.

Vali đã được sắp xếp xong xuôi, những gì nên mang cũng đã mang đầy đủ, Quách Mỹ Ngọc muốn đi xe taxi đến trạm xe lửa, Diệp Giai Nhi không chịu, trời còn chưa sáng, đi xe taxi không tiện, với lại ở trong nhà cũng có xe, cần gì phải phiền phức như vậy.

Quách Mỹ Ngọc lo lắng Huyên Huyên ngủ không đủ, Diệp Giai Nhi lại không quan tâm, con bé trở về vẫn có thể tiếp tục ngủ như thường.

Đợi đến lúc đi xuống lầu, cô kinh ngạc nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen vô cùng quen thuộc. Cô bước qua, lúc này cửa sổ xe được hạ xuống, gương mặt của người đàn ông xuất hiện trước mắt: “Sao anh lại đến sớm như thế?”

“Đồ của bác gái đã sắp xếp xong hết chưa?” Anh mở cửa xe, nhấc chân bước xuống, tay trái ôm Huyên Huyên vào trong ngực, tay phải nhấc lấy vali bỏ vào cốp xe phía sau.

Diệp Giai Nhi chớp chớp mắt: “Sao ngày hôm nay lại quan tâm, chu đáo như thế?”

“Từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ quan tâm như thế.” Hàng lông mày tuấn mỹ kéo cao, đôi môi mỏng khẽ động.

Nhìn anh một cách kỳ quái, cô ho nhẹ, con ngươi thâm thúy của Thẩm Hoài Dương hơi híp lại, phản ứng như thế làm anh bất mãn: “Âm dương quái khí?”

“Ai âm dương quái khí chứ? Em chỉ đang suy nghĩ xem phần quan tâm này của anh có thể duy trì được bao lâu, một tuần hay là một tháng, hay là đơn giản chỉ hai ba ngày liền từ chu đáo khôi phục lại vẻ kiêu ngạo như thường ngày?” Cô nhún vai.

Anh liếc mắt nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Vậy thì rửa mắt mà đợi đi, không phải là em đang chê anh không quan tâm em đủ đó chứ? Anh đã chiêm nghiệm sâu sắc và nhận ra lỗi lầm của mình, đương nhiên sẽ sửa sai, nhưng mà nếu như không quan tâm như thế thì có vẻ lạnh nhạt và thờ ơ quá.”

Quách Mỹ Ngọc đứng ở một vị trí cách hai người không xa, chỉ đứng cách có mấy bước mà thôi, giọng nói của anh cũng không nhỏ, chỉ sợ là...

Cô nghiến răng đưa tay nhéo cánh tay anh, trên gương mặt nóng như lửa đốt, thấp giọng mắng: “Anh lại dám ăn nói hàm hồ cái nữa đi, nói chuyện không biết ý tứ gì hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.