Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 315: Chương 315: Quả nhiên là không có giáo dục, không có lễ phép




Quách Mỹ Ngọc đứng sau lưng, bà đang cười, bà nghĩ quyết định lúc trước của mình là chính xác: “Có thể xuất phát chưa?”

Chỉ có điều không phải đến trạm tàu lửa mà là đi đến sân bay, Thẩm Hoài Dương đã kêu trợ lí Trần trả vé tàu lửa, đổi thành vé máy bay.

Trợ lí Trần đã đứng đợi ở sân bay, đổi vé máy bay xong, lại ký gửi hành lý, tất cả đều xử lý rất ổn thỏa, sau khi máy bay cất cánh, ba người mới quay trở về.

Buổi sáng thức dậy có hơi sớm, trời bắt đầu mưa to, trở về chung cư, Diệp Giai Nhi đã cảm thấy buồn ngủ, ngã vào ghế sofa rồi ngủ thiếp đi, Huyên Huyên ngủ cả đoạn đường vẫn còn chưa thức dậy.

Sau khi Thẩm Hoài Dương đưa hai mẹ con bọn họ đến chung cư, anh vốn dĩ định đến công ty, nhưng mà đảo mắt nhìn thấy hai mẹ con ngủ ngon như thế, anh lại không chịu được sức hút của nó, cũng cảm thấy mỏi mệt, cơn buồn ngủ ập tới.

Ba người nằm cùng với nhau trên chiếc giường lớn màu đen, quanh quẩn trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt xen lẫn nhau, rất yên tĩnh, bình dị.

...

Tô Tình đến công ty một chuyến, nhưng mà ai biết được sau khi đến công ty thì trong phòng tổng giám đốc lại không có ai.

“Hoài Dương đâu rồi?” Bà ta nhìn trợ lí Trần.

Trợ lí Trần có chút khó xử, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, biểu cảm xoắn xuýt do dự làm Tô Tình vừa nhìn liền đoán được ngay: “Nó đang ở cùng với Diệp Giai Nhi?”

Trợ lí Trần gật đầu, lông mày nhíu lại rất chặt, Tô Tình tiếp tục hỏi: “Đi đâu?”

“Đang nghỉ ngơi ở chung cư.”

Ha ha, đúng là con hồ ly tinh! Vậy mà lại làm con trai của bà ta hư hỏng đến mức này, công ty không thèm quản lý, trực tiếp đến chung cư ngủ?

Lửa giận dâng lên ngút trời, thậm chí còn khiến trợ lí Trần cảm thấy trên mặt mình nóng ran, đôi giày cao gót ở trên chân giẫm lên sàn nhà, mang theo sự phẫn nộ đi khỏi đó.

Bà ta đã nói không thể cứ tiếp tục để tiểu tiện nhân đó làm như vậy, nếu như còn tiếp tục như thế, nhà họ Thẩm sẽ bị hủy hoại trong tay cô ta.

Hồ ly tinh, thứ mà cô ta lấy làm kiêu ngạo không phải chính là gương mặt có thể quyến rũ đàn ông của cô ta đó à? Nếu như gương mặt đó bị hủy hoại, xem xem cô ta còn có thể đắc chí được không.

Suy nghĩ của Tô Tình đã cố chấp đến mức độ điên cuồng không thể kiểm soát, bà ta hoàn toàn không ý thức được suy nghĩ vừa mới nảy sinh của mình đáng sợ đến cỡ nào, khiến cho người khác hãi hùng.

Cho dù bước một bước ra ngoài, tương lai có hối hận đi nữa, thời gian cũng không có khả năng quay ngược trở lại. Nước đã đổ rồi, khó mà gom lại.

...

Ngủ đến giữa trưa, Diệp Giai Nhi nhìn người đàn ông ở bên cạnh, mới biết được thế mà anh cũng trốn việc.

Thân là tổng giám đốc, thật sự không có tính kỷ luật cho bản thân, vậy mà lại nằm ở nhà ngủ như thế.

Nhìn anh ngủ vô cùng ngon, cô cũng không lên tiếng làm phiền anh, dịch chuyển cánh tay của anh ra khỏi người mình, bước xuống giường rồi đi vào trong phòng bếp.

Mấy ngày nay Huyên Huyên cứ kêu gào ầm ỉ muốn ăn mì trộn tương đen, cô làm mì trộn tương đen cho Huyên Huyên, nấu một tô mì cho Thẩm Hoài Dương, còn cô thì ăn mì xào.

Huyên Huyên được tiện nghi mà còn khoe mẽ: “Mẹ thật là lợi hại quá đi, nếu như mà ba không cần mẹ, chắc chắn là có rất nhiều chú muốn tranh giành có được mẹ.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương vừa mới đi đánh bên cạnh bàn ăn liền đen mặt: “Con nhóc này, ba là ba ruột của con đó.”

“Con biết chứ, giáo viên gọi cái này là mẹ hiền vợ tốt, bây giờ có rất nhiều người đàn ông đều đang tranh giành mẹ hiền vợ tốt.” Cô bé còn có bộ dạng như ông cụ non.

“Mẹ cũng cảm thấy như vậy đó, con có muốn tìm thêm ba cho con không nè? Dù sao thì bây giờ mẹ con quý giá như thế, nếu như tìm thì chắc chắn sẽ có thể tìm rất dễ dàng.” Cô cũng phối hợp với cô nhóc.

Trong ba người, chỉ có mặt của người đàn ông là càng ngày càng đen, càng ngày càng âm trầm, cũng không ăn mì, anh liền vác cô lên vai mình. Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì bàn tay đã bốp một tiếng vả vào mông của cô, phát ra âm thanh vang dội.

Cô có chút tức giận, mái tóc che toàn bộ gương mặt, giống như là một nữ quỷ tóc tai bù xù: “Mau buông em xuống!”

“Không phải là em muốn tìm ba cho con bé hả? Có năng lực thì bây giờ em tìm đi.” Lúc nói chuyện, bàn tay của anh lại liên tục đánh lên mông cô.

Bàn tay của anh dày rộng mà có lực, rơi vào mông cô, tê dại một hồi, sau đó còn nhói nhói, nóng rát.

“Nè.” Cô nổi giận hét lên với anh: “Bỏ em xuống, em hơi nhức đầu rồi đó, trước mắt đều là ngôi sao đây nè.”

Người thì bé mà lại thông minh, Huyên Huyên ngồi ở trên ghế yên lặng nhìn hai người, cái chân ngắn ngủn còn bắt chéo lại với nhau, hừ nhẹ: “Ba cứ ngược đãi mẹ như thế đi, con cảm thấy trong xã hội hiện đại, đàn ông không thể bạc đãi người phụ nữ tự tay giặt đồ lót cho mình, ngày hôm qua con còn chứng kiến mẹ tự tay giặt đồ lót cho ba cơ.”

Diệp Giai Nhi ngây ngẩn cả người, cô quay lại: “Huyên Huyên, cái này là ai dạy con vậy?”

Phi! Đàn ông không thể bạc đãi người phụ nữ tự tay giặt đồ lót cho mình, mấy cái lời này là cô bé học từ đâu thế?

“Cần phải học hả mẹ? Ngày nào trên tivi cũng diễn như vậy mà.” Cái miệng nhỏ của Huyên Huyên vểnh lên rất cao, trên gương mặt nhỏ nhắn hồng hào như quả táo còn có chút bất mãn và chê bai: “Nhiều kênh truyền hình như vậy, mỗi ngày không chiếu cừu vui vẻ thì là gấu lớn gấu bé, còn lại là phim tình yêu, như này hoàn toàn không tôn trọng trẻ em.”

“Khụ khụ khụ...” Thật sự nhịn không được nữa rồi, cô ho ra tiếng, bụng còn bị bả vai người đàn ông chọc vào không thoải mái, nhưng mà thật sự rất muốn cười.

Đương nhiên là Thẩm Hoài Dương không ngờ tới cô nhóc nhà anh lại có thể phun ra lời nói chấn động như thế, anh nhíu mày: “Sau này con không được xem tivi nữa.”

“Con cũng có quyền lợi được xem tivi, hứ.” Huyên Huyên uốn éo cái mông nhỏ, bàn tay trắng nõn bưng bát mì trộn tương đen lên, trực tiếp ngồi ở trên ghế sofa, sau đó mở tivi ra, bộ dạng như là đại gia trong nhà.

“Nhìn em dạy con gái đi kìa.” Mặt mày Thẩm Hoài Dương nhịn không được mà co rúm, thứ nên học, thứ không không học, cô bé thì hay rồi, cái nào cũng học được mấy lần.

Diệp Giai Nhi tức giận hừ lạnh: “Em mà giáo dục được, vậy còn cần anh làm cái gì?”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương tự biết mình đuối lý, dịu dàng dỗ dành: “Đều là lỗi của anh, là do anh không dạy con tốt, vẫn còn tức giận đúng không? Có muốn đánh anh vài cái không?”

Vốn dĩ anh cũng chỉ nói đùa mà thôi, lại sợ cô nhắc tới món nợ vào bốn năm về trước, anh lập tức thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhận lỗi lầm trước.

Bốn năm đó, thật sự anh đã nợ hai mẹ con bọn họ, đó chính là tiếc nuối và đau xót duy nhất trong lòng anh.

“Giáo dục con gái của anh đi, đừng có cản đường nữa, em muốn ăn mì.”

Trên gương mặt đẹp trai của anh mang theo nụ cười mê người, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống đối diện cô, thỉnh thoảng nhẹ giọng dỗ dành.

Buổi tối, lúc Diệp Giai Nhi ôm Huyên Huyên đi xuống lầu thì lại gặp khách không mời mà đến, ngoại trừ Tô Tình thì tạm thời không có ai xứng đáng với xưng hô người khách không mời mà đến.

“Đến tìm tôi có chuyện gì?” Cô không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp mở miệng hỏi.

Tô Tình không phải là người bình thường, chỉ cần là người bình thường, bạn lịch sự với người ta thì người ta cũng sẽ lịch sự với bạn, nhưng mà Tô Tình thì không giống như vậy, bạn càng lịch sự thì bà ta lại càng phách lối, quan trọng đó chính là bà ta còn không nói đạo lý.

“Người lớn đã đến đây tìm cô, không phải là cô nên mời vào trong nhà uống một ly trà à? Quả nhiên là không có giáo dục, không có lễ phép.” Tô Tình cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.