Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 316: Chương 316: Chán ghét nói không nên lời




Diệp Giai Nhi mỉm cười: “Như bà đã nói đó, đúng là giáo dục của tôi không được tốt, cho nên bà không có chuyện gì thì tôi đi lên lầu đây.”

Nói đạo lý với bà ta, muốn để bà ta trở nên bình thường một chút, chuyện này còn khó hơn lên trời. Trước kia cô đã thử rồi, bây giờ cũng không có suy nghĩ tiếp tục thử nữa.

“Chia tay với con trai tôi, khi đó cô đã thề với ảnh thờ của ba mình, cô không sợ ba cô chết không nhắm mắt thì lập tức tách ra với con trai tôi. Muốn vào nhà họ Thẩm, muốn làm con dâu của nhà họ Thẩm, cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Tôi nói cho cô biết, đó là chuyện không thể nào!”

Đề tài này thật sự đã thảo luận đến nát nhừ, cứ thảo luận đi thảo luận lại như vậy là không cần thiết.

“Nếu như dùng danh nghĩa của ba tôi mà thề, đương nhiên ba tôi sẽ tha thứ cho tôi, ông ấy luôn luôn yêu thương tôi, ông ấy sẽ hiểu cho tôi, bao dung tôi, cho dù không tha thứ, thế thì dù tôi có bị trừng phạt như thế nào cũng là do tôi gieo gió gặt bão, là tôi đáng chết, không cần bà phải nhọc lòng hao tâm tổn trí. Không phải có một câu nói à, một cây làm chẳng nên non, tôi vươn tay, nếu như con bà không vỗ thì đương nhiên cũng sẽ không phát ra tiếng vang. Cho nên, nếu như bà có thời gian rảnh rỗi đến đây tìm tôi nói chuyện, không bằng bà ra tay từ chỗ con trai bà đi, nếu như anh ấy đồng ý chia tay, vậy thì đương nhiên tôi không có ý kiến.”

Nói xong, cô liền ôm Huyên Huyên đi lên lầu, chỉ để lại Tô Tình đứng tại chỗ tức giận đến nỗi ngực đều đau nhức.

Bà ta không hiểu rốt cuộc là Hoài Dương coi trọng cô ở chỗ nào?

Cô biết rõ Hoài Dương sẽ không nghe lời bà ta, vậy mà còn cố ý kêu bà ta ra tay từ chỗ Hoài Dương, như vậy không phải là châm chọc thì là cái gì?

Cô ta căn bản là đang cười nhạo mình, xem mình khó xử, làm cho mình bực bội trong lòng, cô ta cho là mình có thể tốt hơn hả?

Tiểu tiện nhân, cô cho rằng cô có thể đắc chí được mấy ngày!

Trong ánh mắt bà ta tràn ra sự âm độc, Tô Tình lạnh lùng cười cười, nụ cười bên khóe miệng mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ.

Bà ta cho Diệp Giai Nhi một cơ hội cuối cùng, nhưng mà cô lại tự tay đẩy cơ hội này ra xa, vậy thì không thể trách bà ta được rồi.

Sáng ngày hôm sau.

Hội nghị vẫn đang được tiến hành, thư ký lại chạy vào, sắc mặt tái nhợt, trợ lí Trần đang chuẩn bị trách cô ta, thư ký đã mở miệng nói: “Trợ lí Trần, hình như là tổng giám đốc có chỗ không đúng.”

Nghe vậy, trợ lí Trần nhanh chóng đi vào trong phòng họp, quả nhiên chỉ nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hoài Dương trắng bệch, sắc mặt có chút khó coi.

“Tổng giám đốc.” Nhỏ giọng gọi một tiếng, trợ lí Trần đỡ anh đi ra khỏi phòng họp.

Cơn đau dạ dày như đang co rút, một chút sức lực cũng không có chứ đừng nói tới chuyện đứng lên, Thẩm Hoài Dương gạt ra vài chữ từ đôi môi mỏng: “Đến bệnh viện.”

Rất đau, phần bụng đau quặn thắt từng cơn, ngay cả thở mà cũng khiến anh đau đến không nói nên lời, bàn tay đặt ở bụng, có lẽ là anh bị đau thắt bụng. Mặc dù thời tiết rét lạnh, nhưng mà anh lại mồ hôi đầm đìa, đôi môi tím xanh, tay chân co rút.

Chạy đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng chạy ra đẩy anh vào trong phòng cấp cứu, lập tức bắt đầu lấy máu.

Bụng quặn đau dữ dội, giống như bị dao đâm, làm cho cả người anh như mất hết sức lực.

Trợ lí Trần lo lắng hỏi thăm tình huống, bác sĩ nói nếu như bây giờ muốn khỏi hẳn thì phải kêu tổng giám đốc Thẩm tốt nhất là cai rượu cai thuốc, dạ dày của anh không tốt.

Trợ lí Trần cũng muốn lắm chứ, nhưng mà sao anh ta có thể quản được tổng giám đốc nhà mình đây?

Nhất là mấy ngày nay giận dỗi với cô Diệp, thuốc lá và rượu đều không rời tay anh, trong phòng làm việc luôn có mùi khói, quan trọng là anh ta dám nói chắc?

Khói đặc, rượu mạnh, trong phòng sương mù dày đặc giống như là hội bàn đào của vương mẫu nương nương, lúc anh ta bước vào còn sặc sụa không thôi, lại thêm không ăn uống đúng buổi, dạ dày của anh mà tốt mới là chuyện lạ đó.

“À đúng rồi, tổng giám đốc Thẩm kêu cậu đi vào.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống.

Trên gương mặt của Thẩm Hoài Dương như hiện đầy một tầng sương trắng, trợ lí Trần lập tức lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện thoại cho cô Diệp.”

Anh ta hiểu lúc này chắc chắn là tổng giám đốc muốn để cô Diệp đau lòng mình, anh ta vẫn rất rõ ràng.

“... không cần gọi... chiều nay cô ấy tan làm sẽ về nhà.” Anh nói chuyện rất khó khăn: “Bác sĩ sắp tiêm thuốc an thần và truyền dịch cho tôi, cậu đưa tôi về chung cư.”

Các biện pháp sơ cứu đã thực hiện xong rồi, bây giờ đang truyền dịch, chờ sau khi truyền xong một mình, đúng lúc cô tan làm từ trường học trở về nhà.

“Vậy thì ở bên cạnh phải có người chăm sóc mới được.”

“Truyền xong một bình, sau khi cậu đưa tôi về chung cư thì cậu liền trở về công ty đi.” Dù sắc mặt trắng bệch, nhưng mà khí thế vẫn rất lạnh lùng, khiến cho người ta không dám phản kháng.

Trợ lí Trần biết là tổng giám đốc của mình không thích bệnh viện, nhất là mùi ở bệnh viện, với lại bây giờ cũng chỉ cần truyền dịch, bác sĩ cũng đã nói có thể truyền dịch ở nhà, anh ta gật đầu biểu thị đã rõ.

Có ba căn phòng, trợ lí Trần cũng không biết bình thường anh ở căn phòng nào, cho nên tùy ý đưa anh vào căn phòng nằm ở bên phải trong cùng.

Treo bình truyền dịch lên, tốc độ rất chậm, sau đó đóng cửa phòng lại.

Trước khi truyền dịch đã được tiêm một loại thuốc an thần, bên trong có pha một chút thuốc mê, để cho bệnh nhân chìm vào giấc ngủ, có làm như thế nào cũng không tỉnh dậy.

Trợ lí Trần vừa mới đi không bao lâu thì Tô Tình liền đến, trực tiếp đi vào trong phòng của Thẩm Hoài Dương, ở trong phòng không có người, khóe miệng bà ta lộ ra nụ cười.

Sau đó, trong tay cầm theo một cái túi đi đến phòng khách, ở trong túi có chứa một cái bình, thoạt nhìn rất lớn, về phần trong đó chứa cái gì, không có ai đoán ra được...

Lúc này, cửa chung cư mở ra, Diệp Giai Nhi cầm túi xách bước vào nhà, không ngờ là lại chạm mặt với Tô Tình.

Quả nhiên là vô liêm sỉ đến cực hạn, bà ta đã nói chuyện khó nghe như thế, vậy mà còn chạy đến chung cư của con trai bà ta. Sao vậy, chẳng lẽ không có đàn ông thì sống không nổi?

Không để ý đến Tô Tình, Diệp Giai Nhi đi thẳng vào trong phòng, trưa ngày hôm qua cô nghỉ ngơi ở đây, có mấy phần tài liệu để quên ở chỗ này.

Trong phòng không có người, tất nhiên là anh vẫn còn chưa tan làm.

Tài liệu đặt trên tủ đầu giường, cô cầm lấy, đợi đến lúc đi vào phòng khách, một mùi cồn gay mũi nồng nặc xộc vào mũi cô.

Tại sao lại có mùi cồn? Cô quét nhìn phòng khach nhưng không hề phát hiện ở dưới đất có đặt đèn cồn, vậy thì mùi cồn truyền đến từ chỗ nào?

Trên bốn vách tường trong phòng khách đều có dấu vết ẩm ướt, nhưng mà cô thật sự không phát hiện ra điểm khác thường này, ngược lại, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen ở trên ghế sofa.

Nhíu mày, trong lòng lại nảy sinh chút nghi hoặc và khó hiểu, hồi sáng này lúc anh đến công ty, không phải mặc áo khoác này hả?

Chỉ là nhìn gương mặt của hồ ly tinh trước mắt, trong lòng Tô Tình chán ghét nói không nên lời, hóa ra cô ta thật sự xem nơi này như là nhà mình.

Chuyện đã phát triển đến mức độ này, Hoài Dương đã nói quá rõ ràng, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng muốn ở cùng với tiểu tiện nhân này.

Cho dù có cắt đứt quan hệ với mẹ ruột là bà ta, cũng sẽ không hề chớp mắt, càng không buông tay tiểu tiện nhân này ra.

Bà ta đã từng dùng thủ đoạn uy hiếp, tự sát với Thẩm Hải Băng một lần, sở dĩ có thể đạt được mục đích là bởi vì Thẩm Hải Băng yếu đuối, và Hoài Dương không biết rõ tình hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.