Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 317: Chương 317: Vậy là bà muốn chết ở đây?




Tình cảnh lần này khác với lần trước, cho dù Hoài Dương hay là cô ta, dùng cùng một phương pháp thì chỉ có tác dụng ở lần đầu tiên, đến lần thứ hai thì không có hiệu quả.

Nếu như muốn cuộc sống sau này có thể an nhàn thoải mái, vậy thì phải làm vất vả, cả đời an nhàn, loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn, ngoại trừ phương pháp này thì bà ta không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn.

Cầm lấy áo khoác, Diệp Giai Nhi lại phát hiện mình quên mang theo túi xách, cô liền quay người chạy vào trong phòng lấy túi xách.

Khóe miệng Tô Tình mang theo nụ cười lạnh lẽo, khiến cho người khác sợ hãi, dữ tợn giống y như là một người phụ nữ độc ác, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Mở cái bật lửa lên, ngọn lửa màu xanh nhấp nháy, có một cảm giác quỷ dị u ám không ngừng lấp lóe nhảy nhót...

Cầm lấy túi xách, cô thấy ở trên giường có hơi lộn xộn, cúi người xuống định kéo ga giường cho thẳng thớm, sắp xếp gối cho ngay ngắn, còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn như muốn thủng cả màn nhĩ truyền đến.

Trong phòng khách chỉ có Tô Tình, ngoại trừ bà ta, còn có thể là tiếng rít gào có ai nữa chứ?

Chỉ là Diệp Giai Nhi tuyệt đối không quan tâm đến tiếng thét bất ngờ của Tô Tình.

Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc cảnh tượng trước mắt đập vào trong mắt, cả người cứng ngắc đứng yên tại chỗ, giống như là một pho tượng.

Ngọn lửa, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy phừng phực, vô cùng mãnh liệt, cái rèm treo trên cửa sổ sát đất cũng đã bị nhóm lửa, ngọn lửa cháy bừng bừng cao cả mét, giống như lâm vào trong biển lửa.

Tô Tình lui ra phía sau, sắc mặt tái nhợt không còn màu máu, thân thể lại không ngừng run rẩy, bà ta không ngờ lửa lại lớn như thế, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Lúc nhìn thấy Diệp Giai Nhi, Tô Tình ném hết tất cả sợ hãi và oán hận lên trên người cô, vẫn không quên âm thầm đè máy ghi âm: “Đều là cô, đều là do cô, tại sao cô lại muốn hại tôi như vậy chứ, tại sao?”

“Ngậm miệng lại!” Gương mặt lạnh lùng của Diệp Giai Nhi trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía cửa, lửa ở đó cháy quá mãnh liệt, muốn đi ra ngoài căn bản là chuyện không thể nào.

“Cô muốn hại tôi, cô muốn giết chết tôi, cô thật là độc ác, cô còn ác hơn một mụ đàn bà độc địa.” Tô Tình cũng không quan tâm ngọn lửa đang thiêu đốt trước mặt, cứ mắng chửi Diệp Giai Nhi liên tục.

“Con mẹ nó bà ngậm miệng lại cho tôi!” Cô đã không còn nhẫn nại với Tô Tình, hét lớn một câu.

Ngọn lửa lan ra rất nhanh, đồng thời rất dữ dội, chỉ trong nháy mắt mà khói đặc đã dâng lên cuồn cuộn, làm cho mắt người không ngừng chảy nước mắt.

Trong nháy mắt, ngọn lửa giống như là một con quái thú mở miệng tràn đến trước mặt, gương mặt bị lửa hun nóng, trong lòng Diệp Giai Nhi biết rất rõ ràng mình không thể tiếp tục như vậy được, không thể tiếp tục đứng ở đây, nếu không thì chỉ có một con đường chết.

Chạy vào trong phòng tắm vẫn còn chưa bị lửa bén tới, cô nhanh chóng lấy khăn mặt, dùng nước lạnh thấm ướt khăn mặt, bịt miệng bịt mũi.

Tô Tình lại hét lên từng tiếng chói tai, ngọn lửa lan ra quá nhanh, cộng thêm việc bà ta bị trượt chân trực tiếp ngã nhào xuống đất, lửa đã bén đến gần chỗ bà ta, ngay cả giày dưới chân cũng đã bị lửa đốt.

Quả thật bị hù dọa rồi, gương mặt hồng hào trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mặt trắng bệch giống như quỷ, bà ta không ngừng vùng vẫy, xoay người, vội vàng cởi giày ném ra ngoài.

Lúc này, bà ta giống như lao thân vào biển lửa, xung quanh đều là lửa, khói đặc cuồn cuộn, làm cho bà ta cay xè khó mà mở mắt, càng không nhịn được mà ho khan.

Dù sao thì cũng đã có tuổi rồi, chân không còn nhanh nhẹn, ngọn lửa bùng lên bén vào quần áo của bà ta, bà ta lập tức hét lên, nằm ở dưới đất lăn qua lăn lại.

Lúc Diệp Giai Nhi đi ra từ trong phòng thì nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Tình giống như là một kẻ điên không ngừng hét lên, trên vạt áo còn có lửa, bà ta đang lăn lộn ở dưới đất.

Cô nhìn thấy rõ, nhưng mà cô cứ đứng ở đó không động đậy, cô không quên ngày hôm đó lúc ở ban công, nếu như không phải Tô Tình thì ba cô căn bản sẽ không rơi xuống.

Vốn dĩ cô không phải là một người lương thiện.

Chỉ cần cô có thể chạy đi, cho dù Tô Tình có sống hay chết thì có liên quan gì tới cô?

Lạnh lùng nhìn bà ta, cô lại trở về phòng, đúng là Tô Tình đã sợ hãi lắm rồi, cảm thấy hoàn toàn hỗn loạn, ngọn lửa đang bao vây bà ta, lửa trên quần áo như là muốn làm bỏng chết bà ta.

Ở trong phòng, Diệp Giai Nhi vội vàng nhanh chóng kéo lấy ga trải giường rồi buộc thắt nút treo bên cửa sổ, ở đây là lầu ba, vẫn có hi vọng chạy thoát.

Một cái ga giường có hơi ngắn, cô lại tìm thêm hai cái ga từ trong tủ quần áo, buộc lại với nhau thành những nút thắt, sau đó ném xuống cửa sổ.

“A a a!” Tô Tình như là phát điên, sợ hãi la hét thảm thiết: “Mẹ sắp chết, sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi! Hoài Dương, Trạch Hy, mẹ sợ quá.”

Trên trán toát một tầng mồ hôi, giống như là một dòng suối nhỏ chảy xuống, trái tim Diệp Giai Nhi đập điên cuồng.

Giọng nói của Tô Tình giống như ma chú, cuối cùng vẫn truyền vào trong lỗ tai cô, cô không muốn nghe, không nguyện ý nghe nó, nhưng mà nó lại không ngừng chui vào trong lỗ tai cô.

“Hoài Dương, Trạch Hy, mẹ rất sợ!” Bà ta đang khóc, có một loại cảm giác yếu ớt khi đối mặt với sinh mệnh.

Tiếng khóc cùng với tiếng la hét của bà ta đang giày vò Diệp Giai Nhi, cô bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Tình đang khóc lóc kêu gào, nằm lăn lộn ở dưới đất, vô cùng chật vật, ngọn lửa cách bà ta không còn xa, nếu như lại tràn tới thì chắc chắn là bà ta sẽ chết không thể nghi ngờ.

Diệp Giai Nhi chưa từng nhìn thấy bộ dạng của một người giãy dụa trước khi chết, Tô Tình chính là người đầu tiên mà cô nhìn thấy, vùng vẫy, đau khổ không chịu nổi, lăn qua lăn lại giãy chết...

Hai tay rủ xuống bên người phát run, cô cắn chặt răng, muốn đi cứu người, nhưng mà người đó là Tô Tình.

Nếu như không phải là Tô Tình, cô nhất định sẽ lập tức xông lên cứu người, nhưng mà...

Không thể bước qua chướng ngại vật ở trong lòng, bước chân của cô giống như bị rót chì, nặng nề đứng đó bất động, cô lại quay người đi vào trong phòng.

Tô Tình nằm ở dưới đất, không khóc không kêu, bà ta trở nên an tĩnh dị thường, ngọn lửa giống như ma quỷ đang kêu gào trước mắt, sau đó bao trùm cả bà ta, bà ta đã đoán được những thứ này.

Hai mắt của bà ta mở thật to, lại trống rỗng, có phải người trước khi chết đều sẽ lâm vào trong trạng thái trống rỗng, chết lặng, sợ hãi như thế này không? Mặc dù không muốn chết, nhưng mà lại không thể làm gì, chỉ có thể phó thác cho trời.

Ngay sau đó, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh lại, không còn tiếng khóc la, chỉ còn có âm thanh ngọn lửa đang thiêu đốt lách tách, giống như là một lá bùa đòi mạng giữa sinh tử.

Lúc Diệp Giai Nhi bước vào trong phòng, âm thanh lách tách ấy giống như đập vào lòng cô, đột nhiên cô dừng chân lại, tay móc vào khung cửa, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô đấu tranh, ngọn lửa phản chiếu vừa xanh vừa đỏ, nóng hổi.

Đột nhiên, cô cắn răng, dường như đưa ra quyết định gì đó, bước nhanh chạy vào trong phòng, mang theo một chậu nước, lại lao ra ngoài rồi trực tiếp tạt lên người Tô Tình.

Thân thể phát run, Tô Tình run rẩy nhìn Diệp Giai Nhi, bà ta đã chuẩn bị cho cái chết, không ngờ là cô sẽ cứu bà ta.

Không hề khách khí chút nào, cô không thèm nhìn Tô Tình, ngồi xổm người xuống, một tay nắm chặt cổ tay của Tô Tình, kéo bà ta từ dưới đất vào trong phòng, chỉ vào ga giường buộc nút thắt ở bên cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói: “Ôm nó rồi tuột xuống.”

Sau lưng Tô Tình rất đau, bà ta hoảng sợ run rẩy nhìn Diệp Giai Nhi rồi lắc đầu.

“Vậy là bà muốn chết ở đây?” Giọng nói của Diệp Giai Nhi lạnh như băng, gạt ra từ kẻ răng: “Bà mà chết ở đây, tôi sẽ vô cùng thoải mái, xem ra là bà thật sự muốn để tôi vui vẻ như vậy.”

Tô Tình vẫn không động đậy, sau lưng của bà ta rất đau, chân đau, nhưng mà lúc này cho dù Diệp Giai Nhi ăn nói khó nghe như thế, bà ta vẫn không hề chán ghét.

“Nhảy, hay là không nhảy?” Dường như là cô đã mất kiên nhẫn, nắm lấy bả vai của Tô Tình, cũng mặc kệ bà ta có đau hay không, trực tiếp kéo bà ta đến bên cạnh cửa sổ, để hai tay bà ta bắt lấy ga giường, hung hăng đập một phát vào đùi của bà ta, hai chân mềm nhũn treo trên không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.