Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 318: Chương 318: Em nhất định sẽ đưa anh ra ngoài




Không chút do dự, Diệp Giai Nhi cũng bắt lấy ga giường, từ từ trượt xuống dưới.

Ga giường đủ chắc, trong quá trình đó không xảy ra bất trắc, rốt cuộc cũng đã tiếp đất, hai chân của Tô Tình như nhũn ra mà ngồi sụp xuống đất, im lặng chảy nước mắt, bà ta bật khóc.

Không ai có thể hiểu được kéo mạng trở về giữa đường ranh sinh tử là loại cảm giác gì, Diệp Giai Nhi thở hổn hển, hai tay chống trên đôi chân đang phát run, cố gắng làm ổn tâm trạng và nhịp tim của mình.

Lực lượng phòng cháy chữa cháy đã đến nơi, đồng thời kéo đường ranh giới. Xung quanh có rất nhiều người bao vây, Diệp Giai Nhi mượn điện thoại của một người ở bên cạnh, thẳng cho đến lúc này tay của cô đều không chịu được mà đang phát run, gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương, lại không có người nào nghe máy.

Cô lập tức gọi điện thoại cho trợ lí Trần, người ở đầu dây bên kia bắt máy, trực tiếp hỏi: “Anh ấy đâu?”

“Tổng giám đốc Thẩm đang ở chung cư, hồi sáng này anh ấy không thoải mái, đã tiêm thuốc an thần, bây giờ đang nghỉ ngơi ở chung cư.”

Nghe vậy, giống như là có sấm sét giữa trời quang nổ tung trong đầu, thân thể Diệp Giai Nhi run rẩy thoáng đứng không vững, hai tay chống trên cái cây ở phía sau: “Anh nói là Thẩm Hoài Dương đang ở chung cư?”

Tô Tình cũng đã nghe thấy, bà ta dừng khóc, thân thể run rẩy giống như một chiếc lá rụng, bàn tay phát run, mặt cũng đang run, miệng cũng đang run, cả người đang run rẩy.

Hoài Dương, Hoài Dương, Hoài Dương lại ở trong chung cư.

“Đúng vậy, tổng giám đốc đã được tiêm thuốc an thần, chắc có lẽ là lúc này không có ý thức, tôi đã đưa anh ấy về chung cư..."

Trợ lí Trần còn chưa nói xong, điện thoại mà Diệp Giai Nhi đang cầm đã rơi xuống đất, nhớ lại chiếc áo khoác hồi sáng này anh mặc vẫn còn đang nằm ở trên ghế sofa.

Toàn thân run, giống như là băng lạnh bao phủ cả người cô, lúc nãy là lửa, bây giờ là băng, băng lửa tập kích cô.

Giống như là nổi điên, cô lập tức xông về phía trước, nhân viên kéo cô lại: “Nguy hiểm lắm, không thể đi vào!”

“Còn... còn có người ở bên trong...” Thân thể cô đang phát run: “Cầu xin các người hãy nhanh chóng cứu anh ấy..."

“Ngọn lửa ở trong phòng quá lớn, nằm ngoài dự liệu, không thể vào được nữa.”

“Vậy thì anh ấy chỉ có thể chết ở bên trong à?”

“Lính cứu hỏa vẫn còn chưa đến, chờ một chút đi.”

Chờ một chút, chờ anh ấy chết ở bên trong?

Xung quanh có rất nhiều người vây xem, nhưng mà biểu hiện của bọn họ cũng chỉ là vỏn vẹn dừng ở chỗ xem náo nhiệt, nghị luận ầm ĩ, có lẽ là trong đó có mấy người thật sự lo lắng, sốt ruột, nhưng mà cũng chỉ lạnh lùng đứng xem.

Thế giới này chính là như thế đó, người nào uống nước, ấm lạnh tự biết.

Chẳng ai là gì của ai, bọn họ sẽ không vì cứu một người xa lạ mà mạo hiểm.

Trên thế giới này, nếu như mạng sống của bạn đang treo trên sợi dây sinh tử, có một người liều lĩnh vì bạn như thế, ngay cả mạng của mình cũng không cần mà đi cứu bạn, vậy thì chắc chắn người đó là người yêu bạn nhất.

Nước mắt tuôn rơi, Diệp Giai Nhi vọt qua khỏi đường ranh giới, đợi đến lúc những người kia phát hiện ra, cô đã liều lĩnh chạy vào trong chung cư.

“Lửa lớn như thế, có phải là cô ta không muốn sống nữa không?”

“Lửa to như thế, đi vào rồi còn có thể trở ra được à?”

“Chắc chắn là người ở bên trong rất quan trọng với cô ta, nếu không thì cô ta cũng chẳng không màn nguy hiểm đến tính mạng mà xông vào trong.”

Xung quanh còn đang nghị luận, Tô Tình lại run cầm cập, nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi, không hề do dự, dường như không muốn mạng mà xông vào trong, bà ta cũng muốn vào, nhưng mà lưng và bắp đùi đau đến nỗi khiến cho bà ta ngay cả đứng còn đứng không nổi. Bà ta nhắm mắt, chắp tay trước ngực, trong đầu trống rỗng.

So với lúc nãy thì lửa càng ngày càng nghiêm trọng hơn, miệng và mũi đều được bịt bằng khăn lông ướt, Diệp Giai Nhi cắn chặt răng, xông vào trong ngọn lửa.

Chung cư cháy quá dữ dội, nhìn không ra bộ dạng ban đầu, tránh đi ngọn lửa, cô tìm kiếm, tiếp tục bước lên phía trước trong làn khói mịt mù.

Có rất nhiều chỗ vẫn còn chưa bị thiêu đốt, nhưng mà ngọn lửa lớn vẫn thỉnh thoảng đốt đến lòng bàn chân cô, vừa bỏng vừa đau rát.

Khó khăn tiến về phía trước trong ngọn lửa sương mù dày đặc, muốn hun con người ngất xỉu, mỗi một bước đi đều rất khó khăn, cô tìm kiếm căn phòng nằm ở phía bên phải, cửa phòng đã bị đốt cháy, ngọn lửa đang lan tràn về phía giường.

Mà anh thì đang nằm yên ở trên giường, vẫn còn đang ngủ.

Diệp Giai Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi kinh hồn bạc vía, cô không thể tưởng tượng nổi, nếu như mình đến chậm một bước, thế thì tình cảnh của anh sẽ nguy hiểm đến cỡ nào.

Dốc chút sức lực cuối cùng, cô dùng hết toàn lực đỡ anh ra ngoài, anh rất nặng, cả trọng lượng cơ thể đều đặt trên người, cô vô cùng nặng.

Một cái khăn dài, một nửa dùng để che mũi miệng cô, một nửa khác thì che cho anh.

Có thể là cảm giác lạnh lẽo do khăn mặt mang đến, cũng có thể là cảm giác nóng rát do ngọn lửa lớn mang đến, đôi mắt Thẩm Hoài Dương từ từ mở ra, đập vào trong mắt là ngọn lửa.

“Anh tỉnh rồi hả? Chung cư bị cháy, chúng ta phải chạy nhanh lên, thân thể anh quá yếu, đi theo bước chân em.” Cô nói.

Thật ra thì sức lực của Diệp Giai Nhi đã cạn kiệt sắp không còn, lúc này hoàn toàn đang dựa vào một hơi thở cuối cùng để chống đỡ.

Thẩm Hoài Dương đau lòng nhìn một bên mặt đen nhánh của cô, anh nói, giọng nói yếu ớt: “Nếu như không thể đưa anh ra ngoài, vậy thì em cứ tự mình đi đi, Huyên Huyên còn đang chờ em..."

“Em nhất định sẽ đưa anh ra ngoài!” Cô cắn chặt răng, cho dù lúc này dưới chân đang thiêu đốt, nhưng mà cô vẫn cố gắng chống đỡ.

“Thật là cố chấp.” Khóe miệng anh dịu dàng, không dựa cả người lên người cô, phí sức di chuyển bước chân.

Muốn ra ngoài từ cửa là không thể nào, bây giờ hi vọng duy nhất chính là cửa sổ.

Nếu như nói không sợ, không hoảng loạn thì đương nhiên không thể nào, nhưng mà bây giờ anh đã tỉnh lại, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng cô liền bình ổn, biết là mình có chỗ dựa vào.

Hai người đi rất chậm, sức khỏe của anh không cho phép, mà chân của cô thì đã bị bỏng, đương nhiên cũng không thể đi nhanh.

Lối đi ở trong phòng đã biến dạng không thể nhận ra, không thể nhìn thấy gì, hầu kết nhấp nhô, Thẩm Hoài Dương đi đứng khó khăn mà đau đớn, nhưng mà khóe mắt liếc nhìn bộ dạng yếu đuối lại kiên cường của cô, trong lòng nảy sinh ra một sự thâm tình khó nói thành lời.

Nhưng mà khi anh ngẩng đầu lên, độ cong bên đôi môi mỏng lập tức cứng đờ, cảm xúc hoàn toàn sợ hãi, đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên thít chặt.

“Cẩn thận!” Giọng nói của anh khàn đặc.

“Cái gì?” Diệp Giai Nhi vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống.

Nhưng mà Thẩm Hoài Dương không tiếp tục nói nữa, bàn tay đột nhiên dùng sức đẩy cô ra, còn chưa kịp lùi về phía sau mấy bước, cái đèn lớn xa hoa trên trần nhà lung lay đã rơi thẳng xuống, đập vào đầu và lưng anh, trước mắt tối sầm, anh liền ngất xỉu, có máu tươi thuận theo trán anh chảy xuống.

“Thẩm Hoài Dương.” Cô đỡ anh dậy, vội vàng bước lên, nước mắt rơi ào ạt, cô đặt đầu anh trên đầu gối mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gương mặt anh, giọng nói rất nhỏ: “Thẩm Hoài Dương, anh đừng dọa em, anh tỉnh dậy đi!”

Nhưng mà cho dù cô có gọi như thế nào đi nữa, anh cũng không trả lời, máu ở trên trán càng ngày càng nhiều, làm cho mắt người đau nhức.

Cô cắn môi ngồi xổm dưới đất, lại dùng hết sức lực toàn thân mà đỡ anh dậy, nước mắt như vỡ đê, làm như thế nào cũng không thể ngăn cản, không thể dừng lại được.

Anh thật sự rất nặng, đè làm cô không thở nổi, cơn đau ở dưới chân như xé rách, nhưng mà trong lòng chỉ có một suy nghĩ đang kêu gào: phải đưa anh ra ngoài, cô nhất định phải đưa anh ra ngoài, cô tuyệt đối phải đưa anh ra ngoài. Huyên Huyên vẫn còn đang chờ, cho dù là ba hay là mẹ, Huyên Huyên không thể thiếu một người nào...

Không có ai biết được cô dùng sức lực lớn đến cỡ nào, dùng ý chí nhiều bao nhiêu, suy nghĩ kiên cường như thế nào thì mới có thể đỡ anh đi đến bên cạnh cửa sổ.

Trừ phi bị ép buộc đến bước đường cùng, bạn mới biết được mình có thể có bao nhiêu sức mạnh.

Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy ở dưới đất đã được trải đệm khí cứu sinh, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, ôm lấy eo anh, thả người nhảy xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.