Đợi đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, trên chân và trên tay của cô còn quấn băng gạc rất dày.
Vén chăn lên, cô muốn đi xuống giường, y tá đang đẩy cửa ra bước vào liền ngăn cản cô lại: “Cô muốn đi đâu thế?”
“Tôi đi thăm một người.” Cô vẫn không quên vết thương của anh nghiêm trọng như thế, thay cô cản một lần đó, lại là một đòn chí mạng.
Y tá muốn ngăn cản cô, nhưng mà căn bản không thể ngăn cản được, sợ là cô sẽ kéo bình truyền dịch xuống, thế là liền mang cô đi.
Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngọn đèn quá to và quá nặng đúng lúc rơi xuống đập vào đầu của anh, bị chảy máu, máu bầm ngăn chặn dây thần kinh của anh, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
Mặc quần áo bảo hộ, Diệp Giai Nhi ngồi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, nắm lấy bàn tay của anh dán trên mặt mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Anh phải khỏe lại, nhất định phải khỏe lại, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Trên đầu Thẩm Hoài Dương quấn băng gạc trắng, râu lún phún mọc ra ở trên cằm, gương mặt gầy gò, cô đau lòng không chịu được.
...
Tô Tình ở trong nhà, bà ta cho người giúp việc chuẩn bị cháo, sau đó lại đưa đến bệnh viện.
Huyên Huyên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, đối với Tô Tình, cô bé không quen, cũng biết Tô Tình không thích mẹ và cô bé.
Nhưng mà cả đêm ba và mẹ đều không về nhà, cô bé rất nhớ ba và mẹ.
Huyên Huyên đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Tình, Tô Tình đang nói chuyện với người giúp việc, bàn tay trắng nõn, mềm mại mà nhỏ bé của cô bé nắm lấy tay Tô Tình, nhẹ nhàng lắc lắc.
Cảm giác rất mềm mại, nhẹ nhàng, ngón tay của Tô Tình có hơi rung động. Bà ta quay đầu, ánh mắt sáng ngời của cô bé nhìn bà ta: “Lúc nào thì ba và mẹ mới có thể trở về?”
Bà ta chưa từng tiếp xúc với con bé, bàn tay nhỏ nhắn ấy thật sự có thể làm lòng của bà ta trở nên mềm nhũn, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thẳng vào cô bé.
Cô bé rất giống với Hoài Dương, giống như là được khắc ra từ trong một cái khuôn, mà Hoài Dương thì do bà ta sinh ra.
Ngồi xổm người xuống, Tô Tình khom người ôm Huyên Huyên vào trong ngực, đứa nhỏ có hơi tránh né, có chút bất an, còn có khẩn trương.
Bà ta muốn chờ người giúp việc chuẩn bị cháo xong thì sẽ dẫn theo đứa nhỏ cùng đến bệnh viện đưa cho Diệp Giai Nhi.
Trải qua một chuyện lớn như thế, làm sao tình cảm trong lòng bà ta không có thay đổi được chứ. Tạm thời không nhắc tới bà ta, đứng trước tình huống nguy hiểm như thế, có được mấy người phụ nữ đánh cược cả mạng sống của mình mà xông vào đó?
Còn chưa chuẩn bị kỹ càng thì người giúp việc lại đi tới, nói với bà ta là có cảnh sát tới nhà.
Nghe thấy hai chữ cảnh sát, sắc mặt của Tô Tình trắng bệch, hô hấp dồn dập, trên trán lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bà ta kiên trì gặp cảnh sát, có mấy người cảnh sát đến nhà, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trận hỏa hoạn lần này có chút khác thường, không giống như là đám cháy bình thường, lúc đó bà có mặt ở hiện trường, bà nói cho chúng tôi biết tình huống lúc ấy xem.”
Trong lòng bàn tay và bàn chân của Tô Tình đều đang phát nhiệt, không ngừng toát mồ hôi ra ngoài, vừa ẩm ướt lại trơn trượt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Những lời này là có ý gì?”
“Sau khi lính cứu hỏa dập tắt đám cháy thì có phát hiện vật phẩm khả nghi ở hiện trường, sau đó tòa án đã giám định, trận lửa lớn này là do cồn tạo thành. Muốn để cho lửa cháy đến mức độ đó, đương nhiên lượng cồn không phải là ít, trải qua giám định sơ bộ, đây là một vụ hỏa hoạn có chủ ý, xin bà hãy phối hợp với việc điều tra của chúng tôi.”
Sắc mặt có thay đổi một chút, trái tim của Tô Tình trùng xuống, sắc phục cảnh sát đung đưa trước mặt khiến cho trái tim của bà ta đập loạn xạ.
Thẩm Thiên Canh đã vào tù, Hoài Dương vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu như bà ta lại vào tù, vậy thì nhà họ Thẩm hoàn toàn biến mất ở thành phố S.
Không được, bà ta không thể vào tù được, sao bà ta có thể vào tù được chứ!
Bây giờ mọi người còn đang chỉ trỏ chất vấn sau lưng Thẩm Thiên Canh, nếu như bà ta lại vào tù, vậy thì những lời mắng chửi sẽ nhắm thẳng vào Tô Tình.
Bà ta không thể tưởng tượng ra cảnh tượng như thế, tình huống đó sẽ khiến cho bà ta đau đến không muốn sống, làm cho bà ta sống không bằng chết.
Kêu người giúp việc đưa Huyên Huyên đi khỏi đó, Tô Tình hung hăng cắn chặt răng, nhẫn tâm, lấy máy ghi âm ra: “Là cô ta, là cô ta muốn giết tôi..."
...
Lúc Diệp Giai Nhi đang ngồi trong phòng bệnh ăn cháo, cảnh sát đi tới, người đi ở phía sau là Tô Tình.
Liếc mắt đảo qua băng gạc ở trên tay và trên đùi cô, Tô Tình di chuyển tầm mắt sang nơi khác, trái tim vẫn còn đang đập dữ dội, không dám nhìn thẳng vào cô.
“Cô Diệp, mời cô đến cục cảnh sát cùng với chúng tôi một chuyến.”
Cô ngẩng đầu lên, bỏ bát cháo xuống, đáp lời. Một nhóm người lái xe cảnh sát chở về đồn cảnh sát.
Diệp Giai Nhi ngồi trong phòng thẩm vấn, mà Tô Tình thì người ở trong phòng thẩm vấn khác, xung quanh đều là vách tường, có hơi tối.
Tô Tình đã vào ngục giam một lần, đương nhiên bà ta biết ở trong tù là cảm giác gì, nhất là màu đen xung quanh khiến cho bà ta sinh ra ác mộng.
Bà ta vốn dĩ không muốn tiếp tục hại Diệp Giai Nhi, sau khi sự kiện hỏa hoạn xảy ra, lúc này bà ta đã định thu tay lại, thử chấp nhận Diệp Giai Nhi, nhưng mà không ngờ là vụ hỏa hoạn lại bị điều tra.
Bà ta chỉ biết là mình không thể ngồi tù, không được ngồi tù, mặc dù lúc này trong lòng của bà ta cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng mà chỉ có thể tiếp tục sai lầm.
Cho nên dù là cảnh sát có hỏi bà ta cái gì đi nữa, bà ta cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên trên đầu Diệp Giai Nhi, nếu không thì bà ta sẽ nói là mình không biết, cái gì cũng không biết.
Nếu như cảnh sát ép hỏi quá khắt khe, lúc đối phương sinh ra hoài nghi, bà ta sẽ nổi giận: “Con trai của tôi vẫn còn ở trong phòng, chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm thiêu chết thằng bé ở bên trong à?”
Diệp Giai Nhi chỉ lặp lại một câu cô không phóng hỏa, cũng không có ý định phóng hỏa, không biết mấy chuyện này.
Lúc cảnh sát cầm máy ghi âm phát lại cho cô nghe, đột nhiên cô đã hiểu rõ, ngoài Tô Tình ra thì còn có ai là người bày ra mưu kế này?
Khép hờ mắt, cô ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc mà tự giễu, cô nghĩ mình đã cứu phải một kẻ điên rồi.
Ngay cả chuyện này mà Tô Tình cũng có thể làm ra, bà ta còn dám phóng hỏa, xem ra hận mình không nhẹ.
Cô cũng không muốn cứu bà ta, nhưng mà lại không thể trơ mắt nhìn bà ta chết trước mặt mình, cô sợ cảnh tượng như thế sẽ để lại trong đầu cô cả một đời, vung không đi, vĩnh viễn trở thành một bóng ma.
Cô chỉ là đơn thuần muốn nửa đời sau của mình thoải mái hơn, nhưng mà không nghĩ đến cuối cùng vẫn bị cắn ngược một ngụm.
Cười lạnh, Diệp Giai Nhi không muốn nhiều lời, có nói thêm đi nữa cũng là nói nhảm, thứ quan trọng nhất là chứng cứ, nếu như đã không có chứng cứ, cảnh sát sẽ không nghe lời cô, cũng sẽ không để cô ra ngoài.
Bây giờ cục cảnh sát đã xem cô như là kẻ tình nghi mà đối đãi...
“Nên nói hay là không nên nói, tôi đều đã khai rất rõ ràng, tôi không còn gì để nói nữa.” Cô lạnh lùng nói.
Thái độ không tốt như thế, hơn nữa mũi giáo của chuyện này đều hướng về phía cô, cảnh sát bất mãn với cô, nhíu chặt lông mày.
Cuộc thẩm vấn kéo dài hai tiếng đồng hồ, kết quả cuối cùng là tạm giam Diệp Giai Nhi, bởi vì hiềm nghi phạm tội của cô là quá lớn.
Lúc bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Giai Nhi và Tô Tình vừa lúc chạm mặt nhau, ánh mắt Tô Tình rũ xuống không nhìn Diệp Giai Nhi, bà ta không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với cô.
Nhưng mà Diệp Giai Nhi lại dừng bước chân, lạnh lùng ném xuống một câu với bà ta: “Chẳng lẽ bà chưa từng nghe nói một câu, nên đến thì kiểu gì nó cũng sẽ đến, tránh không khỏi, trốn không thoát.”
Tô Tình không biết rốt cuộc mình bước ra khỏi cục cảnh sát bằng cách nào, mới ngồi vào trong xe, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa là đã ngã nhào xuống đất.