Sắc mặt bà ta tái nhợt, mồ hôi đang không ngừng rơi xuống, bà ta lắc đầu theo bản năng, bà ta không thể vào tù, không thể vào tù được...
Sau đó bà ta đến bệnh viện, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang lâm vào trong hôn mê, bà ta ngã xuống giường, hối hận chỉ muốn đâm mình mấy nhát.
Huyên Huyên vẫn còn đang ở nhà họ Thẩm, buổi tối lúc Tô Tình trở về nhà họ Thẩm nhìn thấy cô bé, một cảm giác tội lỗi đột nhiên lại phun trào, bà ta nhớ tới Diệp Giai Nhi.
Không ăn cái gì, bà ta đi thẳng lên lầu, trở về phòng nằm dài ở trên giường, nhắm mắt lại, mấy ngày nay thật sự quá sợ hãi và kinh khủng.
Chỉ là mới nhắm mắt lại thì liền gặp ác mộng, cơn phẫn nộ không thể kiềm chế giống như là một con quái vật khoa tay múa chân trước mặt bà ta, sau đó lại mơ thấy Diệp Giai Nhi, cô cầm dao không ngừng đuổi theo bà ta, không chịu bỏ qua cho bà ta.
Đến khuya cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ, Tô Tình bừng tỉnh, bà ta ngồi bên góc giường, co rút ở nơi đó, đầu đổ đầy mồ hôi.
Suốt cả một đêm không ngủ, tinh thần hoảng, hốt cứ luôn cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như là có người muốn giết bà ta.
Diệp Giai Nhi bị giam vào trong ngục, cô gọi điện thoại cho luật sư, để luật sư kháng cáo và khiếu nại, lại lấy chứng cứ một lần nữa.
Tô Tình đang ăn cháo, nhưng mà tâm tư của bà ta không biết đã chạy đi nơi nào, cháo ở trong muỗng đều đổ lên trên quần áo.
“Bà chủ, bà chủ, cháo đổ rồi.” Người giúp việc mở miệng kêu bà ta.
“A.” Tô Tình lại hét lên một tiếng, vội vàng ném cái muỗng đi, thở hồng hộc, đợi đến lúc định thần, bà ta mới bình tĩnh lại.
Để lấy chứng cứ một lần nữa cũng không phải là chuyện đơn giản, cần phải có thời gian. Diệp Giai Nhi đang chờ đợi, trong lúc đó cô không gọi điện thoại cho Quách Mỹ Ngọc, cô sợ là bà lo lắng.
Mấy ngày nay, tối nào Tô Tình cũng ngủ không ngon giấc, không có cách nào khác, bà ta gọi người giúp việc đến ngủ cùng với mình.
Nhưng mà một chút tác dụng cũng không có, bà ta vẫn rất sợ hãi, hai tay Tô Tình ôm lấy mái tóc rối tung, hét toáng lên: “A a a!”
“Bà chủ, rốt cuộc là mấy ngày nay bà bị làm sao vậy?” Thím Lý cũng cảm thấy mấy ngày nay bà chủ của mình có điểm không thích hợp, giống như là một người bị bệnh tâm thần, cũng chỉ có mấy ngày mà bà ta đã gầy đi không ít, không biết là bị cái gì ra tra tấn.
“Tôi nằm mơ thấy có người bóp cổ tôi, bóp cổ tôi rất chặt.” Tô Tình cực kỳ sợ hãi.
“Không có, không có đâu, cái đó cũng chỉ là mơ mà thôi, là bà chủ đang nằm mơ.”
“Không phải, cô ta đến tìm tôi, cô ta đến tìm tôi báo thù.” Tô Tình lắc đầu, giống như là phát bệnh thần kinh, không ngừng lẩm bẩm.
Thím Lý là một người mê tín, bà ta sợ là đã bị quỷ hồn quấn thân, không thể tỉnh táo, thế là bưng ly nước đá tạt vào bà ta.
Tạt cho một phát, Tô Tình đã trở nên tỉnh táo hơn, hiếm khi không nổi giận. Kêu thím Lý đi ngủ, bà ta thì đi dạo vườn hoa ở phía sau nhà họ Thẩm.
Bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế, bà ta không gọi điện thoại cho Tô Chính Quốc, cũng không gọi điện thoại cho Trạch Hy, không dám gọi, cũng không dám nói.
Bà ta không biết tại sao lại ép mình đến mức độ này, ngày nào cũng nằm mơ thấy Diệp Giai Nhi, bây giờ chỉ cần nhắc tới Diệp Giai Nhi thì bà ta cảm thấy sợ hãi đến nỗi cả người đều phát run, tay chân nhũn ra...
Loại cảm giác sợ hãi không có từ nào để diễn tả phát ra từ tận xương tủy, làm cho người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo rét run.
Buổi tối mùa thu vô cùng lạnh, thân thể bà ta co rúm ngồi ở trên chiếc ghế dài trong vườn hoa, cứ luôn đờ đẫn, ngẩn người.
Lúc đầu, Huyên Huyên còn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi hai ngày, nhưng mà đến ngày thứ ba thì liền bắt đầu khóc rống kêu gào muốn tìm mẹ, có khuyên cũng khuyên không nổi.
Tô Tình đứng xa xa nhìn đứa bé khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, khóc đến rối loạn, bà ta đi qua ôm lấy cô bé.
“Cháu nhớ mẹ, cháu nhớ mẹ...” Hai tay Huyên Huyên lau mắt, trong giọng nói non nớt còn mang theo giọng mũi dày đặc, hai mắt đỏ bừng.
Tô Tình luôn luôn không có cách gần gũi với đứa bé này, mặc dù là cháu gái của mình, nhưng mà đây là lần đầu tiên bà ta ôm cô bé, thân thể mềm mại và đôi mắt đỏ bừng của cô bé làm bà ta nhíu mày.
“Cháu còn muốn đến trường học nói xin lỗi với Na Na.” Cô bé nghẹn ngào.
“Tại sao lại xin lỗi?”
“Cháu đánh bạn ấy, bạn ấy nói xấu ba cháu, cô đã nói là biết sai thì phải sửa sai, phải nói xin lỗi, nếu không thì bạn học cả lớp sẽ ghét cháu. Nhưng mà Na Na cũng có lỗi mà, cậu ấy mắng chửi người khác trước nên cháu mới đánh cậu ấy, cháu nói xin lỗi cậu ấy, cậu ấy cũng phải xin lỗi cháu.”
Tuổi còn nhỏ như thế mà đã có thể phân biệt đúng sai hợp tình hợp lý, Tô Tình có chút xuất thần, ôm Huyên Huyên đi về nhà.
Thím Lý đang đứng ở bên ngoài biệt thự gọi điện thoại, cảm xúc có chút kích động, nhưng mà cũng có thể nghe ra sự bất đắc dĩ của bà ta: “Trên thế giới này không có bí mật, con cho rằng con có thể giấu cậu ấy đến khi nào, bây giờ con nói rõ đi.”
Khóe mắt liếc nhìn Tô Tình, thím Lý cúp điện thoại, bà ta giải thích: “Con gái của tôi không thể mang thai, không dám nói cho bạn trai biết.”
Gật đầu, Tô Tình giao Huyên Huyên cho thím Lý, sau đó trở về phòng đóng cửa nhốt mình ở bên trong, kéo rèm cửa lại, trong phòng đen kịt một mảnh.
“Trên thế giới này không có bí mật.” Giọng nói của thím Lý vang vọng trong đầu.
Đối với Diệp Giai Nhi, trong lòng bà ta hiểu rất rõ, bây giờ chịu oan bị nhốt vào trong ngục, con còn đang ở bên ngoài, sao cô có thể yên tâm ở trong ngục giam được chứ?
Chắc chắn là cô sẽ tìm luật sư khởi tố, lại tiến hành khiếu nại một lần nữa. Đến lúc đó, nếu như điều tra ra sự thật, vậy thì bà ta...
Không phải là có câu nói giấy không gói được lửa, cho dù bà ta có thể gói đi nữa thì có thể gói trong bao lâu?
Thím Lý đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, sau đó đi gõ cửa phòng Tô Tình, bà ta lại không ăn, cơm trưa cũng vậy, cơm tối cũng vậy, cứ khóa trái cửa phòng rồi nhốt mình ở bên trong không chịu ăn uống gì.
Buổi tối bà đã ngủ, nhưng mà bà ta lại đầu đầy mồ hôi chạy vào trong, sắc mặt trắng bệch, không biết là lại mơ thấy cái gì.
Lại có một đêm bà ta ngồi ở đó đợi đến lúc tia sáng đầu tiên xuất hiện ở đường chân trời, không hiểu sao Tô Tình lại đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lần này đi ra, mãi cho đến trưa Tô Tình cũng không về nhà.
Bà ta đến cục cảnh sát cố ý quan sát Diệp Giai Nhi.
Thời gian trôi qua mấy ngày, hai người gặp nhau một lần nữa, phản ứng của Diệp Giai Nhi chỉ có thể là cười lạnh, cô cảm thấy châm chọc như thế.
Tô Tình đã gầy đi rất nhiều, cũng rất tiều tụy, ngồi nhìn nhau cách một tấm kính pha lê, bà ta chỉ hỏi một câu: “Tại sao lúc trước lại quyết định cứu tôi, tôi có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, vốn dĩ cô không có dự định cứu tôi.”
“Ban đầu không có ý định muốn cứ bà, nhưng mà nếu như cứ trơ mắt nhìn bà chết trước mặt tôi như thế, tôi nghĩ là trong lòng tôi sẽ có ám ảnh. Dù sao thì dáng vẻ bà chết rất thê thảm, lại khó coi. Không phải là tôi đang cứu bà, mà là đang cứu mình, tôi muốn cuộc sống sau này vẫn có thể ăn ngon ngủ được.”
Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt của bà ta, cô nói: “Bây giờ bà đã đạt được thứ bà muốn, có phải tâm trạng của bà rất thoải mái không?”
Tâm trạng thoải mái? Hai tay rũ xuống bên người Tô Tình nắm chặt, hàng lông mày tinh xảo cau lại.
Mấy ngày nay bà ta nhận đủ loại tra tấn, một giấc ngủ ngon cũng chưa từng nếm thử, làm sao tâm trạng có thể thoải mái được chứ? Bà ta chỉ thiếu việc bị ép điên mà thôi.
Thời gian thăm nuôi rất nhanh liền kết thúc, Diệp Giai Nhi lại bị đưa vào trong ngục giam, chỉ để lại một mình Tô Tình ngồi ở chỗ đó, bà ta ngồi thật lâu, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ.