Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 321: Chương 321: Không biết là đang suy nghĩ cái gì




Sau đó bà ta đứng dậy đi đến sảnh trước của cục cảnh sát tự thú, rồi tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát.

Bà ta khai hết toàn bộ sự việc, bao gồm cả chuyện bà ta lấy cồn từ nơi nào, lấy bao nhiêu, đốt cháy nó bằng cách nào, nói một cách vô cùng rõ ràng.

Xung quanh đều đen nhánh, nhưng mà tâm trạng của Tô Tình lại rất bình tĩnh, càng nói càng có đầu đuôi.

Ở một bên khác, Diệp Giai Nhi còn đang nghỉ ngơi thì cảnh sát liền đến tìm cô, mở cửa phòng kêu cô ra ngoài.

Nằm ở đó không động đậy, cô lại càng không thèm nhìn cảnh sát, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi cảm thấy không thoải mái không tiện đi lại, với lại tôi đã gửi đơn kháng cáo.”

“Có người đến tự thú rồi, bây giờ cô có thể đi.” Nữ cảnh sát mặt không đổi sắc, mở miệng nói.

Tự thú? Hai mắt cô mở to, quả thật giật mình, là Tô Tình đến tự thú hả? Nhưng mà cách làm này không giống với tác phong của bà ta.

Đi theo cảnh sát ra khỏi ngục giam, đúng lúc chạm mặt Tô Tình đang bị mang tới, trên người bà ta mặc quần áo trong ngục giam. Lúc hai người sắp đi thoáng qua nhau, bước chân của Tô Tình dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Có phải là rất thắc mắc tại sao tôi lại làm như thế không?”

Gật đầu, đúng là trong lòng Diệp Giai Nhi cảm thấy nghi hoặc không thôi đối với hành động của bà ta, cô không hiểu bà ta đang suy nghĩ cái gì.

“Giống như cô đã nói, tôi cũng không phải là đang cứu cô, mà là đang cứu mình, chỉ đơn giản như thế mà thôi.” Vừa mới nói xong, Tô Tình không còn nói thêm gì nữa, lúc sắp bước vào trong ngục giam, bà ta lại nói một câu: “Huyên Huyên ở nhà họ Thẩm.”

Mấy ngày nay, mỗi ngày bà ta sống như một năm, trong lòng bị tra tấn và giày vò, một mặt là bởi vì con của bà ta còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, mà mặt khác bởi vì bà ta sợ chuyện sẽ bại lộ ra bên ngoài, còn có một phần nguyên nhân là bởi vì Diệp Giai Nhi.

Đợi đến lúc ngồi trong ngục giam, Tô Tình nhìn khung cửa sổ nho nhỏ đến ngẩn người, bây giờ rốt cuộc những tra tấn ấy đã biến mất rồi.

Thay quần áo, tắm rửa, Diệp Giai Nhi trực tiếp đi đến trường học, nhưng mà trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tới Tô Tình, nghĩ đến hành động của bà ta, nghĩ đến mấy câu nói lúc nãy của bà ta.

Huyên Huyên vừa mới nhìn thấy cô thì liền nhào tới ôm lấy chân cô, khóc không ngừng.

Cô sợ là mấy ngày nay Tô Tình đối xử với Huyên Huyên không tốt, nhưng mà Huyên Huyên lại nói là bà ta đối xử với cô bé rất tốt, mua cho cô bé rất nhiều món ăn ngon, còn từng ôm cô bé.

Cô nhíu mày, những hành động này của Tô Tình nằm ngoài suy đoán của cô, sau đó hai mẹ con đi đến bệnh viện. Thẩm Hoài Dương vẫn còn chưa tỉnh lại, chỉ có điều đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh thường.

Anh vẫn không có ý thức, không biết lúc nào sẽ tỉnh, có lẽ là một năm, có lẽ một tháng, cũng có lẽ là một ngày, một tiếng đồng hồ...

“Anh thật tình muốn ngủ lâu như vậy hả? Bây giờ Huyên Huyên đã bốn tuổi rồi, nếu như anh lại ngủ tiếp một năm thì con bé sẽ năm tuổi, đến lúc đó con bé sẽ không biết anh nữa đâu.” Đứng bên cạnh giường bệnh, cô nhìn chằm chằm vào đường cong gầy gò khắc họa sâu sắc gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

“Mẹ ơi, lúc nào ba mới tỉnh dậy, ba đã ngủ mấy ngày rồi, ba mệt mỏi như thế luôn ạ?”

Diệp Giai Nhi ngồi xổm xuống kéo Huyên Huyên vào trong ngực: “Mỗi ngày con gọi ba một tiếng ba, thế thì ba con sẽ tỉnh nhanh thôi.”

Như có điều suy nghĩ mà gật đầu, Huyên Huyên hít hít cánh mũi: “Buổi sáng gọi ba một lần, buổi trưa lại gọi một lần, buổi chiều cũng phải gọi.”

“Thật là ngoan. Bắt đầu từ ngày hôm nay em sẽ đọc tin tức, đọc báo chí, sẽ nói chuyện phiếm với anh, nhưng mà nếu như anh bắt em phải lầm bầm lầu bầu một mình trong thời gian quá lâu, em sẽ không có kiên nhẫn. Anh biết rồi đó, con người em luôn luôn chẳng có kiên nhẫn mà.”

Lúc nói chuyện, cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của người đàn ông, trán của anh, lông mày, mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi...

Đôi môi của anh mỏng giống như ban đầu, môi lá phong, xinh đẹp, gợi cảm. Diệp Giai Nhi cúi người xuống, cánh môi dán trên đôi môi mỏng của anh, không có nhiệt độ, hơi lành lạnh, trong lòng cô đang suy nghĩ có phải chạm vào một lúc lâu, hôn lâu thì sẽ dính chút nhiệt độ.

Huyên Huyên che cái miệng nhỏ, giống như là một tiểu qủy tinh nghịch, cười hắc hắc: “Mẹ, mẹ chiếm tiện nghi của ba.”

Diệp Giai Nhi cũng đang cười, ôm Huyên Huyên vào trong ngực, ngón trỏ đặt ở bên miệng: “Xuỵt! Đừng nói cho ba của con biết nha.”

Cuộc sống khôi phục lại quỹ đạo bình thường, cứ trôi qua như thế, bình bình đạm đạm, dường như là không có cái gì thay đổi, nhưng mà lại cảm thấy trống rỗng như thế.

Buổi sáng, cô và Huyên Huyên đến bệnh viện chào anh, sau đó đưa Huyên Huyên đến trường học, cô lại đi làm, buổi chiều sau khi tan làm thì sẽ trực tiếp đến bệnh viện.

Anh nằm trong phòng bệnh vip, cô và Huyên Huyên dứt khoát ở lại trong phòng bệnh, cười cười nói nói.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng anh vẫn không tỉnh lại. Ngày hôm nay nhận được điện thoại, Thẩm Trạch Hy đã trở về, cô và Huyên Huyên đến sân bay đón Thẩm Trạch Hy.

Thẩm Trạch Hy nhìn thấy cô, câu đầu tiên mà cậu nói là: “Thật sự xin lỗi.”

Diệp Giai Nhi nhíu mày không hiểu: “Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?”

“Bởi vì tất cả những chuyện mà mẹ em đã gây ra cho chị.” Thẩm Trạch Hy ôm lấy Huyên Huyên, anh ta đã không còn là cậu thiếu niên rạng ngời của trước kia, thành thục hơn, ổn trọng hơn: “Vốn dĩ em không muốn trở về, nhưng sau khi biết được mẹ gây ra chuyện như thế với anh trai, đã từng có lần em không muốn nhìn thấy bà ấy..."

Đó là mẹ ruột của cậu, cậu không biết tại sao bà lại biến thành như thế, phải ác độc lắm thì mới có thể nghĩ đến cách dùng hỏa hoạn hủy diệt một người.

Suy nghĩ cùng với cách làm của bà ta khiến cậu cảm thấy hoảng sợ, xa lạ, càng nhiều hơn là không thể chấp nhận được.

Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài, cậu mới có thể từng chút từng chút tiếp nhận, nhìn nhận nó, chấp nhận sự thật này.

Sau khi biết được chuyện đó, cậu không muốn gặp bà ta, cũng không muốn nhận bà ta, cho nên vẫn không có dự định trở về.

“Tôi biết rồi, cậu đã ăn gì chưa vậy? Ăn ở bên ngoài hay là ăn đồ tôi nấu đây?” Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ vào vai cậu.

“Đến bệnh viện thăm anh trai của em trước đi.” Thẩm Trạch Hy hít một hơi thật sâu.

Anh trai nằm trên giường bệnh làm trong lòng Thẩm Trạch Hy cay đắng nói không nên lời, anh ấy vẫn luôn rạng ngời, có khi nào nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh ấy cơ chứ?

“Anh cả sẽ tỉnh lại.” Thẩm Trạch Hy nói một cách kiên định, anh ta tin tưởng là anh cả sẽ tỉnh lại.

“Tôi cũng cho là như thế.” Diệp Giai Nhi cũng nhìn người đàn ông, cô nói khẽ: “Cho dù bao lâu đi nữa, tôi cũng tin tưởng anh ấy sẽ tỉnh lại.”

Sau đó, Huyên Huyên thấy đói bụng, cô bé đòi được ăn. Cô để Thẩm Trạch Hy đi cùng thì cậu không chịu, muốn ở đây với Thẩm Hoài Dương, cho nên cô đành phải dẫn theo Huyên Huyên đi ăn.

Thẩm Trạch Hy ở bệnh viện hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó cậu đứng dậy đi ra bệnh viện rồi lên xe taxi.

Bây giờ cậu đã cao hơn, thành thục hơn, dường như có thể gánh vác tất cả. Lúc Tô Tình xuất hiện trước mặt cậu, mắt cậu vẫn có chút run rẩy.

Bà ta đã gầy, đen hơn, làn da cũng không còn được bảo dưỡng giống như bình thường, mái tóc rối loạn, nếp nhăn đã xuất hiện.

Dường như là không ngờ tới Thẩm Trạch Hy sẽ đến thăm mình, Tô Tình có hơi xấu hổ vén sợi tóc ra sau tai, cảm thấy có chút khó xử.

Con mình đến nhà tù thăm mình, chuyện này làm sao có thể khiến người khác dễ chịu được chứ?

Thẩm Trạch Hy căn bản không có ý muốn mở miệng nói chuyện, cứ ngồi ở đó mà im lặng, không nói một lời, không biết là cậu suy nghĩ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.