Quả nhiên là Huyên Huyên liền nói: “Chú có xem con cừu vui vẻ không?”
Anh nhíu mày khó hiểu, mà Huyên Huyên thì cẩn thận giải thích cho anh: “Chính là mấy con cừu vui vẻ nhìn thấy ở trên đường đó ạ, bạn nhỏ đều có thể ngồi ở trong đó, sau đó lúc lên lúc xuống.”
Hình như là có một vật như vậy, Thẩm Hoài Dương gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Chú làm con cừu vui vẻ đi, chú nằm ở trên mặt đất, cháu ngồi trên lưng chú, sau đó chú phải lúc lắc lên xuống.”
Gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương cứng đờ, trên trán bất giác xuất hiện ba vạch đen.
“Chú nói lời thì phải giữ lấy lời đó, nếu không thì chú chính là tên xấu xa, với lại sau này cháu sẽ không chơi với chú nữa đâu.” Giọng nói non nớt của bé rất là nghiêm túc.
Đều đã nói như vậy rồi, anh còn có thể đổi ý được à?
Thế là vẻ mặt của anh tối sầm lại, thân thể cao lớn lấy tư thế hít đất mà chống trên mặt thảm, Huyên Huyên lại cười vui vẻ hơn nữa, chạy đến bên cạnh Diệp Giai Nhi: “Mẹ ơi, tiền xu, con muốn bỏ tiền xu.”
Khóe miệng Diệp Giai Nhi cong lên, Diệp Giai Nhi tìm một đồng tiền xu cho Huyên Huyên.
Huyên Huyên chỉ cần hai ba động tác là đã nhanh chóng bò lên ngồi ở trên lưng anh, muốn ném tiền xu vào... vào miệng của anh.
Khuôn mặt lại đen thêm một chút, tất nhiên là Thẩm Hoài Dương không chịu, vẫn nói với bé là tiền xu rất bẩn, bỏ vào trong miệng thì sẽ bị bệnh.
Mà Huyên Huyên thì suy 1 ra 3, bỏ tiền vào trong miệng sẽ bị bệnh, vậy thì bỏ vào trong lỗ tai chắc chắn sẽ không bị bệnh.
Sau khi làm xong động tác này, bé còn có chút bất mãn ôm lấy cần cổ của anh: “Chú ơi, không có âm nhạc.”
“Âm nhạc gì?”
“Chú phải vừa lắc vừa hát, cừu vui vẻ của người ta là như vậy đó, chú hát đi, ở phía dưới cây cầu lớn trước cửa có một đàn vịt bơi qua, cái bài hát đó đó.”
“Không biết.”
“Vậy thì đổi bài khác, yêu mình thì hôn mình, yêu mình thì ôm mình một cái.”
“Không biết.”
Cô nhóc có chút ghét bỏ: “Sao mà chú cái gì cũng không biết vậy ạ, đổi một bài khác nữa, cừu vui vẻ, cừu lười biếng, cừu xinh đẹp, cừu nhí nhảnh..."
Hầu kết gợi cảm nhấp nhô lên xuống, giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ của Thẩm Hoài Dương mông lung truyền ra ngoài: “Vẫn nên hát bài hát đầu đi, ở phía dưới cây cầu lớn trước cửa có một đàn vịt bơi qua, mọi người mau đến..."
Diệp Giai Nhi vốn đã kìm nén rất dữ dội, nhưng mà vẫn nhịn không được mà muốn cười, tiếng cười tràn ra khỏi khóe miệng, hạn chế kìm nén đến nỗi bụng có hơi đau.
Tiếng cười nhỏ bé ấy không thể thoát khỏi lỗ tai của Thẩm Hoài Dương, hàm dưới nâng lên, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn cô: “Buồn cười lắm hả, cô có muốn đến đây làm thử một lần không?”
“Người thua là anh, có chơi có chịu, nếu anh đã thua, vậy thì anh đừng có phàn nàn nữa, vẫn nên làm cừu vui vẻ của anh cho thật tốt đi.” Diệp Giai Nhi phản bác ném một câu, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng mà ý cười bên khóe miệng lại không tiêu tán.
“Ván kế tiếp, người làm cừu vui vẻ là cô đó.” Thẩm Hoài Dương lại đảo mắt nhìn cô, giọng nói nặng nề lại mang theo chút dịu dàng.
Diệp Giai Nhi, không nói lời nào, Huyên Huyên đã lên tiếng trước: “Nếu như lần tiếp theo chú còn thua thì chú phải cõng cháu và mẹ cháu về, còn nữa, lúc này cười vui vẻ không thể nói chuyện, chỉ có thể hát thôi.”
Thế là Thẩm Hoài Dương không thể tiếp tục nói chuyện vừa hát bài hát con về vừa chống đẩy, trên lưng còn mang thêm Huyên Huyên.
Kể từ khi sinh ra đến bây giờ, có khi nào mà anh chật vật như thế
Chỉ là anh biết rõ tình cảnh lúc này thật sự không đẹp chút nào, nhưng mà trong lòng anh lại vui chưa từng có.
Ba phút sau, Huyên Huyên mới trượt xuống từ trên người anh, bắt đầu chơi đến ván thứ hai, Diệp Giai Nhi ngồi ở đó bất động, không có ý tứ muốn hưởng ứng.
Nhưng mà Huyên Huyên lại không chịu, lôi kéo tay của cô, ép buộc cô phải chơi cùng.
Nhưng mà ván này người thua vẫn là Thẩm Hoài Dương, hai mẹ con bọn họ một đầu chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, cho dù là trong hai người ai thắng đi nữa thì đều cũng tính là thắng.
Huyên Huyên nắm tay cô, muốn kêu cô ngồi lên. Diệp Giai Nhi đứng yên không động đậy, bé con làm ầm làm ĩ, nhưng mà cô lại không thể giống như đứa nhỏ được.
Ngồi trên lưng anh, hành động như thế hiển nhiên là không có khả năng.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Huyên Huyên một mặt ấm ức: “Con không thích mẹ nữa, mẹ lừa đảo con ghét mẹ.”
Trong lòng bé không xấu hổ như thế, cũng không biết người lớn suy nghĩ cái gì, bé chẳng qua chỉ cảm thấy mẹ mình không tuân thủ quy tắc trò chơi.
Nước mắt rưng rưng, đầu tiên là Thẩm Hoài Dương nhìn qua Huyên Huyên, sau đó lại nhìn về phía cô, đôi môi mỏng khẽ động: “Nếu đã đồng ý với con bé thì phải làm được, nếu không thì lúc nãy đừng có tham gia.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, đúng là lúc này cô sai rồi, lúc nãy mặc kệ Huyên Huyên lôi kéo như thế nào, cô cũng không nên để yên cho bé làm loạn.
Đành chịu thôi, thở một hơi thật dài, ôm lấy Huyên Huyên, đặt Huyên Huyên lên trước, sau đó mình cũng đành phải lên theo.
Thấy vậy, Huyên Huyên đưa tay lau nước mắt, trong nháy mắt lại mỉm cười vui vẻ.
“Cái đồ quỷ nhỏ đáng ghét này.” Diệp Giai Nhi gõ nhẹ vào trán bé.
“Nếu như con là cái đồ quỷ nhỏ đáng ghét, vậy thì mẹ chính là phù thủy lớn đó, lần này đổi lại là mẹ hát.”
Dù sao thì cũng đã ngồi lên rồi, Diệp Giai Nhi cũng không còn phải làm dáng nữa, trong lòng chỉ muốn nó nhanh chóng kết thúc: “Tôi là một họa sĩ..."
Vóc người cao lớn, đường cong rắn chắc ưu mỹ, ngày nào Thẩm Hoài Dương cũng đều tập thể hình, cho nên dù có cõng hai người đi nữa thì cũng không cảm thấy cái gì.
Mắt khẽ đảo, anh cong đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần cố ý: “Chắc là cô Diệp khoảng 65 kg.”
“Tôi 75 kg.” Diệp Giai Nhi trực tiếp đáp lời anh, giọng điệu còn có hơi lạnh lùng, lúc ăn no cùng lắm cũng chỉ có 54 kg, kết quả đến chỗ anh lại thành 65kg.
Khóe môi lại kéo lên trên, dưới hàng lông mày Thẩm Hoài Dương đều là ý cười thoải mái phát ra ánh sáng lấp lánh.
Sau khi kết thúc, Diệp Giai Nhi nhanh chóng rời khỏi, mà Huyên Huyên vẫn còn reo hò muốn chơi chứ không chịu đi ngủ.
Nhìn thời gian đã gần mười giờ rồi, không thèm quan tâm bé đang kêu gào, Diệp Giai Nhi cứng rắn ôm bé vào trong phòng ngủ: “Đi ngủ thôi.”
Huyên Huyên cũng biết nhìn sắc mặt, thấy lúc này mẹ thật sự tức giận rồi, bé không dám ồn ào nữa, nằm yên ở trên giường ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Diệp Giai Nhi cũng leo lên giường nằm ở đó, không biết tại sao lại ngủ không được, cô cảm thấy rất ngột ngạt, ngồi dậy cởi chiếc áo len ở trên người xuống, chỉ mặt chiếc áo trong viền ren, cổ áo có hơi thấp, nhưng mà mặc vào rất thoải mái dễ chịu, cho nên cô vẫn rất thích nó.
Ở một bên khác.
Vào phòng nằm ở trên giường, Thẩm Hoài Dương lại không buồn ngủ chút nào, nhất là nghĩ tới cô đang ngủ ở căn phòng kế bên, anh lại càng thêm tỉnh táo.
Cô ngủ kế bên, thậm chí giường phòng kia và giường phòng này chỉ cách nhau có một vách tường, làm sao có thể ngủ được chứ?
Anh bất đắc dĩ mặc áo ngủ đứng dậy đi vào trong phòng khách.
Cũng không mở đèn phòng khách, anh dựa người vào chỗ tối trước cửa sổ sát đất, trong tay bưng một ly rượu vang.
Không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, nếu như cứ nghĩ tới cô đang ở căn phòng kế bên, thân thể anh liền căng thẳng, thiếu chút nữa là bộc phát.
Một lúc sau, căn phòng kế bên mở cửa ra, trong tay Diệp Giai Nhi cầm điện thoại, là của Trần Diễm An gọi tới.
Cô có hơi mệt mỏi buồn ngủ, nhưng mà Trần Diễm An đúng lúc gọi điện thoại tới, sợ làm phiền Huyên Huyên, cho nên cô đành phải đi vào phòng khách nghe điện thoại.