Đèn phòng khách đã tắt rồi, cô cũng không có dự định mở nó lên, dù sao thì nói chuyện điện thoại xong thì sẽ trở về phòng, không cần phải mở đèn.
Ánh sáng len lỏi vào phòng từ cánh cửa sổ, bóng đêm dần sáng hơn, cô chậm rãi bước qua đó.
Nhưng mà chờ đến lúc cô đi đến trước cửa sổ sát đất, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng đấy, cô giật mình kêu thành tiếng, điện thoại ở trong tay rơi xuống đất.
“Có cần phải sợ như vậy không?”
Giọng nói vang lên, Thẩm Hoài Dương cúi người xuống nhặt lấy điện thoại rơi ở dưới đất.
Trần Diễm An ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói đàn ông, trong lúc nhất thời trở nên thích thú, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ được mà trở nên lớn hơn.
“Giai Nhi, tớ nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện rồi đó, cậu mau nói cho tớ biết người đàn ông đó là ai.
Điều đã như vậy rồi, hai người trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có phải là một lát nữa củi khô bốc cháy không hả? Nhưng mà tớ cũng rất chờ đợi nó có thể bốc cháy đó, mảnh đất khô cằn cũng nên có đàn ông đến cày cấy, phụ nữ mà, vẫn nên có đàn ông tưới nhuần mới được.
Cậu và cái tên họ Thẩm đã tách ra bốn năm rồi, vẫn không tìm người đàn ông nào cày cấy mảnh đất phì nhiêu, tớ gấp gáp thay cậu luôn, rốt cuộc lúc này cũng đã có đàn ông rồi, xem ra cậu đã nghĩ thông, hi vọng là cậu có thể có một mùa xuân thứ hai rạng rỡ hơn.”
Nghe thấy lời nói ở bên kia, Thẩm Hoài Dương lại càng vui vẻ, lại có chút giận dữ, anh chậm rãi nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “Người đàn ông đó chính là tôi.”
“Sao mà giọng nói lại có hơi quen như vậy, anh là ai?”
“Họ Thẩm.” Anh nói.
Nghe vậy, Trần Diễm An ở bên kia giật mình trong chốc lát, sau đó không biết nhỏ giọng thì thầm mắng một câu gì đấy rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Giai Nhi nhíu mày, cô rất bất mãn với hành vi tự động nghe điện thoại của anh, đưa tay ra, giọng nói lạnh lẽo: “Đưa đây, trả điện thoại cho tôi.”
Thẩm Hoài Dương nhướng mày nhưng không trả điện thoại lại cho cô, mà là tùy ý nghiêng người né qua một bên, ngón tay thon dài ấn phím điện thoại tìm số di động của mình.
Cô lưu tên anh là cái gì trong danh bạ, thật sự là anh có mấy phần tò mò.
Nhưng mà đợi đến lúc có kết quả, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương lại không kiềm chế được mà đen lại, vô cùng u ám.
Cô căn bản không lưu số điện thoại di động của anh vào trong danh bạ, anh căn bản không tìm thấy số điện thoại của mình trong danh bạ của cô.
Lại kéo tới nhật ký trò chuyện, đúng là tìm được số điện thoại, không có ghi chú gì hết, chỉ vẻn vẹn là một dãy số, chỉ như thế mà thôi.
Khuôn mặt lại đen hơn, ngón tay tiếp tục lướt lên lướt xuống, sau đó nhìn thấy trong nhật ký trò chuyện có Quốc Gia, Trạch Hy.
Quốc Gia, Trạch Hy, chậc chậc, xưng hô thân mật tới cỡ nào.
Lúc anh vẫn còn tiếp tục lướt xuống phía dưới, cánh tay Diệp Giai Nhi duỗi ra giật lấy điện thoại từ trong tay anh.
Khẽ nâng cằm lên, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương âm trầm giống như một vòng xoáy không ngừng chuyển động, giống như là muốn nuốt chửng cả người cô vào trong.
Không thèm để ý tới anh, Diệp Giai Nhi khẽ cúi đầu lục tìm tin nhắn, ba tin nhắn vừa mới gửi đến đều là của Thân Nhã.
Quán bar Mị Sắc, ngày mai tớ chờ cậu ở đây, cậu nhất định phải đến đó.
Không cho phép giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn của tớ, cũng không cho phép nói với tớ là cậu bận, tớ biết lúc này cậu đang ở thành phố S.
Giai Nhi, làm sao bây giờ, tớ thật sự rất khó chịu, cần có một người bên cạnh tớ.
Thấy vậy, lông mày cô không khỏi nhíu lại Thân Nhã có chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện rồi?
Có hơi cúi thấp đầu, cái cổ trắng ngần tinh xảo liền lộ ra, với lại trên người cô mặc áo dây, làm lộ đầu vai tròn trịa mê người, đôi chân dài trắng như tuyết, cái eo thon thả.
Trong bóng đêm, cô lại càng trắng hơn, đầy đặn hơn, làm đôi mắt của Thẩm Hoài Dương sâu sắc hơn, bụng dưới siết chặt, cảm giác nóng bỏng tùy ý lan tràn thiêu đốt anh.
Duỗi bàn tay, trực tiếp nâng cằm dưới của cô lên, mỗi một chữ nói ra đều vô cùng khàn: “Cô đang quyến rũ tôi à?”
Quyến rũ? Cô điên rồi hả?
Giơ tay lên, Diệp Giai Nhi không lưu tình chút nào vỗ tay anh rơi xuống: “Thẩm Hoài Dương, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang quyến rũ anh vậy?”
“Hai con mắt đều có thể nhìn thấy.”
Thẩm Hoài Dương trầm giọng nói, ánh mắt cố ý đảo qua cái áo dây màu trắng, cổ áo còn có hơi thấp trên người cô.
Thuận theo ánh mắt của anh, lúc này Diệp Giai Nhi mới phát hiện trên người mình vẫn còn mặc áo dây, cô lạnh lùng nhìn anh: “Thẩm Hoài Dương, anh nhìn chỗ nào vậy?”
Không nói tiếng nào, cánh tay dài cường tráng của Thẩm Hoài Dương duỗi ra ôm cô vào trong ngực, sau đó bàn tay anh vuốt ve lưng cô, một đường hướng xuống.
Thân thể giằng co kịch liệt, hết tay rồi đến chân cùng bắt đầu chuyển động, đấm đá, giọng nói gạt ra từ trong kẽ răng: “Buông tay ra, Thẩm Hoài Dương!"
“Không buông.” Đôi môi mỏng phun ra hai chữ, anh nắm chặt cánh tay cô, sau đó trực tiếp đặt cô lên cánh cửa to lớn ở sau lưng, cúi người xuống, lồng ngực cứng như sắc nhẹ nhàng cọ xát cô: “Cô Diệp, đúng là có đôi khi phụ nữ cần có đàn ông tưới nhuần, Trần Diễm An nói rất đúng.”
Hiển nhiên là lời nói lúc nãy của Trần Diễm An làm lửa giận trong lòng Thẩm Hoài Dương tiêu tan hết toàn bộ, còn lại cũng chỉ là tâm tình vui vẻ.
“Cái này thì có liên quan gì với anh chứ? Thẩm Hoài Dương, tôi cảnh cáo anh, trước khi bàn tay tôi rơi xuống mặt anh, anh nhanh chóng buông ra cho tôi.” Cô đang nghiến răng, bàn tay lại cố gắng tránh thoát khỏi lòng bàn tay anh.
“Sau khi được đàn ông tới nhuần, trên gương mặt của phụ nữ sẽ tản ra một loại thần thái tươi mát, đồng thời còn vô cùng dịu dàng. Cô xem xem, lúc này cô hung dữ như thế nào, quả nhiên là cần có một người đàn ông ôm ấp mới được.”
Diệp Giai Nhi nhìn anh chằm chằm, sự kiên nhẫn đang bị bào mòn từ từ: “Buông tay!”
“Không, lúc này nên ngậm miệng lại mới đúng.”
Đôi mắt anh âm trầm bỗng nhiên lại siết chặt, sau đó cúi người xuống trực tiếp hôn cô.
Mà Diệp Giai Nhi thì né tránh, nhưng mà lại không thể toại nguyện, tay trái anh chế trụ sau đầu cô, không để cô có thể nhúc nhích.
Đợi đến khi anh hút được lưỡi cô rồi mới thả lỏng, Diệp Giai Nhi chờ đúng thời cơ cắn một phát thật mạnh vào môi anh, mãi cho đến khi mùi máu tươi tràn ra giữa môi, cô vẫn không chịu nới lỏng.
Kêu lên một tiếng đau lớn, Thẩm Hoài Dương thở một hơi nặng nề, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, đối diện với cặp mắt trong suốt lại lạnh lùng của cô, sau đó, con ngươi anh khẽ lóe lên, rốt cuộc cũng buông lỏng sự kiềm chế với cô.
Dừng lại vào lúc này đối với đàn ông mà nói chính là một loại tra tấn, đối với một người đàn ông đã bốn năm chưa làm, nó lại là cực hình.
Cái hôn này chẳng những không thể xua tan cảm giác nóng bỏng trong lòng, ngược lại còn thiêu đốt ngọn lửa nóng ở trong lòng dữ dội hơn nữa.
Không ai có thể phóng thích loại thống khổ này của anh, chỉ có cô, chỉ có một mình cô.
Đưa tay phải lên, Diệp Giai Nhi muốn đánh vào mặt anh, nhưng mà tay còn chưa chạm vào thì đã bị Thẩm Hoài Dương nắm lại thật chặt: “Nếu như cái tính tình nóng nảy này mà còn không được tưới nhuần, chắc chắn sẽ càng thêm khô khốc, không có dinh dưỡng.”
Lồng ngực không ngừng trập trùng lên xuống, cô chậm rãi khôi phục hô hấp, sau đó gằn từng chữ.
“Thẩm Hoài Dương, bây giờ tôi có thể ở chung hòa bình với anh là bởi vì hiệp nghị hòa bình mà anh đưa ra, cho nên đừng có ép tôi phải làm ra những hành động quá khích. Còn nếu như anh thật sự đói khát khó nhịn, thế thì ra ngoài tìm phụ nữ đi.
Chờ sau khi phát tiết xong rồi thì lại xuất hiện trước mặt tôi, dù sao thì ở toàn bộ thành phố S này có vô số người phụ nữ muốn bò lên giường cậu cả Thẩm anh.”