Vừa mới nói xong, cô mạnh mẽ rút cổ tay ra khỏi tay anh, đóng cửa phòng lại, nằm ở trên giường, Diệp Giai Nhi đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, mắt khép hờ.
Sở dĩ hai người có thể ở chung bình tĩnh như vậy là bởi vì phần hiệp nghị hòa bình kia.
Cô rất gấp gáp, rất lo lắng, rất muốn giành lại quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên trong tay mình, cho nên cô không có nhiều thời gian như thế, cũng không thể có tâm trạng luôn đối kháng với anh, ầm ỉ, lãng phí tinh thần và sức lực, cô không muốn cả thể xác và tinh thần đều phải mệt mỏi, chuyện gì cũng phải đi đối phó, chuyện duy nhất mà cô muốn đó chính là quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.
Đúng lúc này, anh lại đưa ra hiệp nghị hòa bình, cô liền đồng ý.
Thật ra thì liên quan đến phần hiệp nghị hòa bình đó, cô cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ có thể đồng ý mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nếu như không đồng ý, Thẩm Hoài Dương chắc chắn sẽ không cho cô nhìn thấy Huyên Huyên, hơn nữa việc thay đổi quyền nuôi dưỡng mà anh đã đề xuất với tòa án vẫn sẽ được tiến hành. ngôn tình ngược
Vậy thì người không được mà còn mất là cô, không chỉ không thể gặp Huyên Huyên mà cô còn phải lên tòa án.
Mà hiệp nghị hòa bình hai người sống chung hòa bình, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Huyên Huyên, cho dù là bước cuối cùng vẫn là đến tòa án, nhưng mà so với cái thứ nhất thì đã tốt hơn nhiều.
Nhưng mà hòa bình chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian tranh giành quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.
Cuối cùng dù cho anh được quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên hay là không, mối quan hệ của anh và cô vẫn sẽ khôi phục như trước kia.
Những chuyện đã xảy ra vào bốn năm trước, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng quên.
Có đôi khi bình tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài, sóng yên biển lặng được một thời gian ngắn, có lẽ sau đó lại là sóng biển vô cùng dữ dội.
Trong phòng khách.
Bàn tay thon dài rơi vào đôi môi mỏng mà cô đã cắn bị thương, tùy ý khẽ chạm vào một cái, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn đau từ nó truyền đến.
Người phụ nữ đó quả nhiên là hung ác đủ.
Xem ra tối nay chỉ có thể tiếp tục tắm nước lạnh thôi.
Lúc nãy anh đã không khống chế được sự xúc động của mình.
Nhưng mà trong lúc vô tình, ánh mắt đối diện với cặp mắt trong suốt không tạp chất của cô, anh lại không thể ra tay.
Anh muốn cô, anh hung hăng muốn cô, giày xéo cả người cô, nhập vào trong cơ thể mình. Nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt đó của cô, anh liền không có cách nào cứng rắng tiếp tục làm nữa.
Hình như anh không nỡ ra tay với cô rồi.
Ngày hôm sau.
Lúc Diệp Giai Nhi và Huyên Huyên thức dậy, thím Lý đã làm bữa sáng xong rồi, Thẩm Hoài Dương cũng đã đến công ty.
Ăn sáng xong, Điền Quốc Gia gọi điện thoại đến hẹn một lát nữa gặp mặt, cô liền đáp lời.
Nghe thấy là Điền Quốc Gia, Huyên Huyên liền bắt đầu đi theo kêu gào nhất định phải đi ra ngoài, nói là đã lâu lắm rồi mình không thấy chú Điền, mình nhớ chú Điền.
Diệp Giai Nhi nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài cửa sổ, không biết sao mùa hè năm nay vô cùng nóng, ngày hôm nay khoảng chừng 38 39 độ.
Cho nên cô không chịu đưa Huyên Huyên đi theo, sợ là cô bé bị phơi nắng, ở bên ngoài thật sự rất nóng.
Huyên Huyên chun mũi, mặc dù không vui, nhưng mà cũng không giận lẫy. Sau khi ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia đến nơi đã hẹn.
Còn là buổi sáng chưa đến trưa, vậy mà đã khiến cho người ta cảm thấy hơi nóng phả vào trong mặt, cả người như nằm trong lồng hấp, đi về phía trước chưa được mấy bước mà lưng đã đổ mồ hôi.
Địa điểm hai người hẹn nhau là một quán nước giải khát, hơi nóng và hơi lạnh giao thoa với nhau làm Diệp Giai Nhi kiềm chế không được mà run rẩy.
Điền Quốc Gia đã ngồi ở đó chờ đợi, mấy năm nay, cho dù là lần nào cô gặp Điền Quốc Gia đi nữa thì anh ta cũng chưa từng để cô phải chờ đợi, luôn đến chỗ đã hẹn trước, sợ cô khát nên anh ta đã gọi một ly nước ép cam, không lạnh không nóng, mà để bằng nhiệt độ phòng.
Một ly nước cam đã thấy đáy, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, cảm giác ngột ngạt khô nóng cũng đã tiêu tan không ít.
“Tôi đã chào hỏi luật sư giúp cậu rồi, là luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố S.” Lúc này, Điền Quốc Gia lại gọi cho cô một ly coca cola đá lạnh.
“Phí luật sư bao nhiêu vậy?”
“Tôi đã đưa phí cho luật sư luôn rồi, giá cả vừa phải, cậu không cần phải lo lắng đâu.” Điền Quốc Gia không nói ra con số cụ thể mà chỉ nói như vậy.
Diệp Giai Nhi nhíu mày: “Đã trả rồi hả? Bao nhiêu tiền, để tôi trả lại cho cậu.”
“Không cần.” Điền Quốc Gia vội vàng ngăn cản hành động của cô: “Tiền lương của cậu còn phải để nuôi sống Huyên Huyên, với lại cũng không có bao nhiêu tiền.”
“Không được, bốn năm nay đã làm phiền cậu không ít lần rồi, nợ ân tình của cậu nhiều như thế, lại để tôi thiếu tiền cậu, lương tâm của tôi sẽ thấy bất an.” Diệp Giai Nhi khăng khăng muốn trả tiền.
Đúng là bốn năm nay đã làm phiền Điền Quốc Gia không ít, cho dù là chuyện của cô hay là chuyện trong gia đình cô đều đã làm phiền Điền Quốc Gia quá nhiều lần.
“Huyên Huyên mở miệng khép miệng đều gọi tôi một tiếng chú, phí luật sư coi như là quà của tôi đi, chỉ còn cậu có thể giành quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.”
Diệp Giai Nhi thấy bất đắc dĩ, trực tiếp gọi tên anh ta: “Điền Quốc Gia, cậu vẫn nên để tôi trả tiền cho cậu đi, nếu không thì tôi sẽ ngủ không được.”
“Sao gan của cậu lại nhỏ giống như cây kim vậy, mới cầm một ít tiền của người khác thì buổi tối đã không ngủ được rồi, cậu nói xem mấy người hối lộ đó nếu mà giống như cậu thì tốt biết bao nhiêu, tham ô nhiều tiền như vậy, bọn họ nên cả đời cũng không thể chợp mắt.” Điền Quốc Gia mỉm cười trêu ghẹo.
“Nếu quả thật là như vậy, thế thì trên đời không có tham quan. À đúng rồi, luật sư có nói là có bao nhiêu phần thắng không?”
Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất, giành quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên, cô có thể có bao nhiêu phần thắng?
“Điều này khó mà nói, quan trọng chính là đối phương là Thẩm Hoài Dương, độ khó vụ án này lại tăng lên rồi, bây giờ thật sự rất khó để nói rằng có bao nhiêu phần trăm thắng.”
Trong lòng Điền Quốc Gia cũng biết rất rõ, dù sao thì đối phương là Thẩm Hoài Dương, là một nhân vật có mặt mũi ở thành phố S, có thể kêu mưa gọi gió.
Mặc dù mối quan hệ của anh ta ở thành phố S khá ổn, nhưng dù sao cũng chẳng thể hơn Thẩm Hoài Dương, anh ta mời là luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố S, vậy thì chắc chắn Thẩm Hoài Dương sẽ mời luật sư có tiếng tăm nhất trên thế giới này.
Dựa theo tình hình trước mắt, bên phía bọn họ vô cùng bất lợi.
Không nản chí, Diệp Giai Nhi gật đầu, gương mặt lạnh lùng đều là sức mạnh không muốn nhận thua, chỉ cần còn có một tia hi vọng, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Sau đó, Thân Nhã lại tiếp tục gọi điện thoại, thấy vậy, Điền Quốc Gia mới nói: “Đi thôi, để tôi đưa cậu đến đó.”
Bước ra khỏi tiệm nước giải khát, hai người ngồi lên chiếc xe màu đen đậu ở bên đường, Điền Quốc Gia lái xe đưa cô đến quán bar Mị Sắc.
Sau khi nhìn quán ba vài lần, Điền Quốc Gia không hỏi nhiều, anh ta rất hiểu tính tình của cô, căn bản không phải là loại người làm loạn.
Không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ căn dặn cô uống ít rượu, mãi cho đến khi bóng dáng cô rời khỏi tầm mắt thì anh ta mới khởi động xe đi khỏi.
Làm sao Diệp Giai Nhi có thể không hiểu rõ tâm tư của Điền Quốc Gia được chứ?
Nhất là sau khi cô ly hôn, biểu hiện của anh ta càng ngày càng nhiệt tình, mang đồ đến nhà cô ba bốn lần.
Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã gặp Điền Quốc Gia, mà Quách Mỹ Ngọc cũng rất hài lòng về Điền Quốc Gia, bà cảm thấy Điền Quốc Gia trung thực, không phải là người dối trá.