Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 186: Chương 186: Rốt cuộc thì ai mới là người hèn hạ




Tiêu chuẩn đánh giá của Quách Mỹ Ngọc giống như là đang đánh giá con rể, Diệp Giai Nhi thật sự rất bất đắc dĩ với phản ứng của bà.

Cô có hảo cảm với Điền Quốc Gia, nhưng mà hảo cảm đó bắt nguồn từ kiêu ngạo, tự hào đối với bạn bè, còn có thưởng thức, chứ không phải là có tình cảm.

Có hảo cảm cũng không có nghĩa là thích.

Thân Nhã say khướt nằm ở trên quầy rượu, cả người nghiêng trái nghiêng phải, cô ấy đã mang thai ba tháng rồi, chỉ là bụng vẫn còn chưa lộ rõ.

“Cậu không nghĩ vì mình thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ, bây giờ lại uống nhiều rượu như thế, cậu không suy nghĩ cho đứa nhỏ hả.” Cô đi qua đánh mạnh vào vai của Thân Nhã.

“Tớ không muốn đứa nhỏ nữa.” Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi.

Diệp Giai Nhi giật mình kêu lên, cũng đã nhận ra sự không thích hợp trong đó. Thân Nhã như thế này làm cô cảm thấy rất bất an, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Thân Nhã lại không chịu nói, cứ rót cho Diệp Giai Nhi một ly rượu: “Chờ cậu uống đủ thì tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Cậu nói cho tớ biết trước đi.”

Lắc đầu, Thân Nhã cười cười: “Cậu uống trước đi, đợi cậu uống đủ rồi thì tớ sẽ thành thật nói cho cậu biết, nếu không thì tớ sẽ không nói cho cậu đâu, tớ đang nói nghiêm túc đó.”

Diệp Giai Nhi thật sự rất muốn bóp chết cô ấy, trừng mắt nhìn cô ấy vài lần, bưng ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tính của Thân Nhã một là một hai là hai, là bạn bè lâu như vậy, sao cô lại không biết được chứ?

“Chờ tớ uống xong rồi cậu mà không nói, vậy thì tớ sẽ để cậu chết trên tay tớ.” Diệp Giai Nhi vừa uống vừa hung hăng ném lại một câu như thế.

Chỉ là tửu lượng của cô vốn dĩ không tốt, với lại Thân Nhã chọn toàn loại rượu mạnh, uống được mấy ly, còn chưa đợi Thân Nhã nói chuyện thì cô đã choáng váng không biết gì nữa.

Thấy vậy, Thân Nhã cười khẽ, trên gương mặt lại có nước mắt, nói với Diệp Giai Nhi đang bất tỉnh nhân sự: “Có biết tại sao tớ luôn thích uống rượu cùng với cậu không, bởi vì cậu có thể làm tớ cười vào lúc đau khổ sở nhất, đau đớn nhất, Giai Nhi..."

Sau đó, điện thoại của Diệp Giai Nhi vang lên, Thân Nhã thuận tay nhấn nghe, không đợi đối phương nói gì, cũng không biết đối phương là ai, cô ấy chỉ nói: “Cậu ấy đang ở quán bar Mị Sắc..."

Cô ấy nhìn lướt qua số điện thoại, có hơi quen mắt, vậy thì chắc chắn là người quen, cúp điện thoại, cô ấy lập tức lại uống rượu, cứ mơ mơ màng màng.

Người gọi điện thoại là Thẩm Hoài Dương, lúc anh chạy đến quán bar Mị Sắc thì nhìn thấy tình cảnh hai người phụ nữ say khướt nằm rạp ra đấy.

Khẽ mắng một tiếng, anh ôm ngang Diệp Giai Nhi lên rồi sau đó gọi điện thoại cho Trần Vu Nhất, kêu anh ta đến đón người, mình thì rời khỏi.

Chẳng mấy chốc đã trở về biệt thự, Thẩm Hoài Dương ôm cô đến giường trong phòng, hiển nhiên là đã say rồi, Diệp Giai Nhi vừa vô thức lẩm bẩm, nói mình nóng, vừa kéo quần áo ở trên người. Lúc này, anh còn đè trên người cô, vẫn còn chưa rời khỏi.

Rượu quá mạnh, lúc này cô cảm thấy trong thân thể như có ngọn lửa đang đốt cháy, chỉ muốn thoát khỏi nó, rất nhanh, cô liền kéo cái váy ngắn ở trên người ra mất rồi, còn lại cái áo lót màu đen.

Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, phản ứng của Thẩm Hoài Dương lập tức tới cửa.

Anh đã nhịn bốn năm, làm sao có thể thoát khỏi sự trêu chọc của cô?

Cho dù cô không trêu chọc anh, đối mặt với cô đều không thể kiềm chế, huống hồ gì là lúc này?

Cắn răng, Thẩm Hoài Dương kiên nhẫn giằng co, cố gắng tự chủ. Đáng chết, nếu như cô lại dám cử động một cái nữa, anh đảm bảo sẽ chiếm lấy cô.

Diệp Giai Nhi nào biết được tình trạng hiện tại của anh, lẩm bẩm kêu nóng, đưa tay chạm vào khối băng lạnh buốt, cô trực tiếp hôn lên nó, còn thầm than thật là thoải mái.

Lần này, khóe môi của Thẩm Hoài Dương bắt đầu giật giật, trên trán đày mây đen, xoay người lại, trực tiếp đè cô xuống giường.

Đây là cô cố ý quyến rũ.

Bóng đen ngoài cửa sổ càng thâm trầm, mà trong phòng thì xuân sắc vô hạn...

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi bị tia sáng rọi vào từ bên ngoài cửa sổ làm chói mắt phải mở mắt ra, nhưng mà ánh mắt vừa nhìn liền đối diện với lồng ngực rắn chắc rộng lớn của người đàn ông.

Trong nháy mắt, con ngươi như tan rã, một lúc sau suy nghĩ trở về, ngồi phắt dậy từ trên giường.

Cơn đau nhức truyền đến từ trên người cùng với cơ thể như nhũn ra khiến cho cô không có cách nào ngồi dậy, dưới đất thì một mảnh hỗn độn, quần áo đàn ông và phụ nữ chồng chất lên nhau.

Rốt cuộc là tối hôm qua có chuyện gì xảy ra, không cần nói cũng biết.

Nhưng mà cảm giác đau nhức và mệt mỏi truyền đến ngày càng mãnh liệt hơn, thậm chí là hai chân gần như là nhũn ra, ngồi cũng không yên.

Về những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua, lúc này đầu óc trống rỗng, cô không nhớ gì hết.

Nhưng mà lửa giận dần dâng lên từ tận đáy lòng, khó có thể kiềm chế được nữa, một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực từ trong lòng, ngực Diệp Giai Nhi không ngừng phập phồng lên xuống.

“Chào buổi sáng.” Người đàn ông mở mắt ra, thân thể cao lớn nằm nghiêng, cánh tay rắn chắc chống đỡ đầu, đảo mắt tùy ý và lười biếng nhìn chằm chằm vào cô.

Do mới tỉnh ngủ nên trên mặt của anh đều là vẻ uể oải lười biếng, có chút tùy ý luộm thuộm, nhưng mà biểu cảm lại rất thỏa mãn, thần thanh khí sảng, toàn thân trên dưới đều tản ra một loại khí tức mê người vì mới được thỏa mãn dục vọng.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi đang nổi giận, nhưng mà chân lại dùng hết sức lực đạp vào lồng ngực anh, đôi mắt khẽ nhúc nhích, bàn tay to lớn của Thẩm Hoài Dương liền cầm lấy mắt cá chân cô, không thể động đậy, giọng nói khiêu khích lạnh lùng của cô gạt ra từ trong hàm răng: “Thẩm Hoài Dương, quả nhiên là anh đủ hèn hạ.”

Trước kia cô không nên lựa chọn ở lại đây, lời nói của anh, cô căn bản không thể tin tưởng được, sao cô còn có thể tin tưởng lời nói của anh được chứ?

“Tôi làm gì cô?” Thẩm Hoài Dương ung dung lườm cô, giọng nói vô cùng thấp: “Có cần tôi kể lại cho cô nghe rõ ràng từng câu từng chữ về những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua không?”

Không nói lời nào, Diệp Giai Nhi cứ lạnh lùng nhìn anh như thế.

Hàng lông mày tuấn tú nhướng cao, anh buông mắt cá chân của cô ra, ngồi dựa trên đầu giường, mắt nheo lại: “Ngày hôm qua cô đi uống rượu với Thân Nhã, say đến bất tỉnh nhân sự.”

Nghe vậy, đảo mắt nhắc tới chuyện uống rượu, cô lại nhớ đến điểm khác thường của Thân Nhã.

Nhưng mà còn chưa đợi Thân Nhã nói những chuyện khác thường ra thì cô đã không thể thắng nổi ma lực của rượu, hôn mê bất tỉnh, về phần phía sau có chuyện gì xảy ra, cô nhớ không nổi.

“Tôi đưa cô về biệt thự, sau đó đưa cô lên trên giường, sau đó cô lại hôn tôi...” Giọng nói của anh bỗng nhiên lại rất nhẹ.

Không nói tiếng nào, dường như là trong đầu cô có một vài ký ức vụn vặt xuất hiện, cô cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào anh như cũ.

Thẩm Hoài Dương cũng không thèm để ý, còn tiếp tục nói bằng giọng điệu đó: “Cô kéo lấy tôi, nói là mình nóng, mình khó chịu, không cho tôi đi, làm cho tôi có phản ứng.”

“Trọng điểm đâu?” Cô cố gắng nhớ lại, ép hỏi.

“Trọng điểm đến rồi?” Đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên: “Tôi hỏi là cô có muốn hay không, cô nói là muốn.”

"..." Diệp Giai Nhicau mày.

“Tôi hỏi cô là có muốn không, nếu như không thì tôi sẽ lui ra, tôi hỏi cô ba lần, cô cứ nói là muốn, cứ dán chặt vào người tôi.”

Chủ đề này không cần phải tiếp tục làm gì, Diệp Giai Nhi lên tiếng đánh gãy lời anh: “Đủ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.