Nói trúng tim đen, anh chỉ dùng một câu mà đã đâm trúng cô: “Nghe câu đó, cô ngủ cô cũng ôm con bé thật chặt ở trong ngực, nếu như không phải chân không thoải mái, cô chắc chắn sẽ không bỏ con bé xuống. Tôi không nói gì mà cô đã cảnh giác như thế, nếu như nói trước, cô cảm thấy kết quả sẽ như thế nào, có lẽ là cô sẽ trực tiếp ôm con bé nhảy xuống xe.”
“Thẩm Hoài Dương, con bé là con gái của tôi, tôi đưa con bé đi, đây là điều đương nhiên.” Cô lạnh lùng nhắc nhở anh, dùng sức hất tay anh ra.
“Tôi cũng không có nói con bé không phải là con gái của cô, không phải à?”
Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào anh, sau đó gằn từng chữ: “Cho nên, tôi muốn đưa con bé đi.”
Thẩm Hoài Dương thì híp mắt cười một tiếng, cũng nhắc nhở cô như thế: “Cô Diệp, con bé cũng là con của tôi, tin tưởng tôi, cô sẽ không mang con bé đi được đâu.”
“Đến lúc nào thì mới có thể để tôi mang con bé đi, Thẩm Hoài Dương, anh cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương muốn cười nhưng không cười, cong cong khóe môi, lười biếng mà tùy ý liếc nhìn cô.
“Được chứ, tôi thậm chí còn có thể cho cô hai câu trả lời chắc chắn. Thứ nhất là cái ngày phán quyền nuôi dưỡng cho cô, cô có thể đưa con bé đi bất cứ lúc nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Câu trả lời chắc chắn thứ hai, cô lên giường với tôi trong một tháng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ mà từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ.”
Anh nghĩ là một tháng đủ để anh cảm thấy chán cơ thể của một người phụ nữ, cho dù trước đó có mê luyến như thế nào, một tháng sau tuyệt đối có thể cảm thấy chán.
Đối với cô chỉ là mê luyến thân thể, hay là thật sự yêu thích, một tháng đủ để làm rõ ràng.
Vậy thì sự bất thường của anh sẽ biến mất và trở lại trạng thái bình thường như trước kia.
Cười khẽ, Diệp Giai Nhi cảm thấy lời nói này của anh khá châm chọc: “Thẩm Hoài Dương, câu chuyện sói đến nhà, chỉ cần nghe một lần là đủ lắm rồi, anh cho rằng tôi còn để nó xảy ra lần thứ hai nữa à?”
Hiệp nghị kết hôn bằng miệng đã bị mắc lừa một lần, lần này cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa nữa.
Cho dù có thật sự đồng ý yêu cầu của anh, có ghi âm lại, nếu như đến lúc đó anh đổi ý, chẳng lẽ cô còn phải lấy bản ghi âm đó mang ra tòa án hả?
Thật sự không có khả năng!
“Rất tốt, xem ra là bài học sinh động ấy không uổng phí rồi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho cô biết một câu, có một một vài thời điểm vì để đạt được đồ vật mà mình muốn, nhất định phải từ bỏ một cái gì đó, hơn nữa còn phải nhận lấy nguy hiểm tương ứng.”
Giọng nói anh trầm thấp, lại chậm chạp.
Cô nhăn chặt đôi lông mày: “Chẳng lẽ là anh chưa từng nghe thấy một câu nói như thế này, một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Vết thương lần đó anh cắn tôi đã thối rữa, cho nên tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, cũng không đồng ý gánh chịu nguy hiểm mà anh đã nói.”
Cơ mặt Thẩm Hoài Dương khẽ giật giật, lần này lời nói của anh rất nghiêm túc, chỉ là cô không muốn tin nữa...
Mà hai người vẫn cứ luôn nằm trong tình huống như thế này, anh không muốn phải tiếp tục duy trì hình thức ở chung như vậy, anh thật sự không thích.
“Vậy thì tôi có một đề nghị hòa bình.”
Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đề nghị hòa bình?”
“Trong khoảng thời gian tôi nộp đơn lên tòa án để thay đổi quyền nuôi con, con bé nhất định phải ở cùng với tôi, mỗi ngày cô đều có thể đến biệt thự thăm con bé, thời gian hai người ở cùng với nhau, tôi sẽ không hạn chế, cho đến lúc tòa án phán quyết quyền nuôi dưỡng, ai có được quyền nuôi dưỡng thì có thể mang con bé đi, có được không?” Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng mà cũng không hề tùy ý như trước kia, có vẻ như rất nghiêm túc.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào mà lại im lặng, trầm mặc lo lắng, một lúc sau, cô mới gật đầu đáp lại anh: “Tôi đồng ý.”
“Được.”
Sau khi hai người đã đạt được sự thống nhất, bầu không khí không còn căng cứng như ban đầu, cũng không còn căng thẳng, ngược lại đã hòa hoãn, tự nhiên hơn.
Không nhìn anh nữa, Diệp Giai Nhi quay người bước xuống xe, mà con ngươi âm trầm ấy vẫn cứ nhìn bóng lưng cô mãi.
Vừa mới ngẩng đầu lên là đã nhìn thấy Điền Quốc Gia mặc quân trang đứng ở bên ngoài khách sạn, vô cùng dễ thấy, vừa nhìn là thấy ngay.
Cô nhanh chân bước tới, Diệp Giai Nhi nhìn anh ta: “Cậu đứng đây đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm đâu, vừa mới đến đây thì cậu đã bước xuống xe rồi, trong xe là anh ta hả?” Điền Quốc Gia nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng.
Diệp Giai Nhi gật đầu.
“Vậy Huyên Huyên đâu rồi?”
“Bị anh ta đưa về biệt thự rồi, chúng ta đi đến quán cà phê ở bên cạnh đi.” Ở đây vốn là cửa khách sạn, người đến người đi, vẫn đứng ở đây không phải là chuyện tốt. Với lại, Điền Quốc Gia mặc quân trang, cho nên kiểu gì thì người đi ngang cũng sẽ tò mò liếc mắt nhìn anh ta vài lần, thế là cô liền đề nghị.
Điền Quốc Gia gật đầu, hai người sóng vai đi thẳng về phía trước.
Cảm nhận được ánh mắt như tia điện rơi sau lưng mình, Diệp Giai Nhi nhíu mày, khóe mắt đảo qua chiếc xe màu đen ấy, lại không thèm quan tâm.
Cảnh tượng trước mắt làm lồng ngực của Thẩm Hoài Dương có một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, biểu cảm trên mặt vô cùng âm trầm.
Vừa mới nhận đề nghị của anh, quay người lại rời khỏi cùng với người đàn ông khác, anh thật sự muốn bước lên bóp nát bờ vai cô.
Vẻ mặt bình thản, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng đặt trên tay lái, chạy về phía trước.
Hai người đi vào một quán cà phê, ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ, không biết là nói cái gì, nhưng mà thời gian không lâu lắm, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau thì Diệp Giai Nhi liền trở về khách sạn, mà Điền Quốc Gia cũng rời đi, hai người mỗi người một ngã.
Rốt cuộc biểu cảm hầm hầm của Thẩm Hoài Dương cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, đôi mắt nheo lại, môi mỏng nhếch lên, khởi động xe.
Tài xế ôm Huyên Huyên ngồi ở trong xe, một hồi nhìn thấy chiếc Land Rover chạy tới, anh ta vội vàng bước ra đón, nhận lấy xe chạy vào bãi đỗ xe.
Đôi tay dịu dàng ôm lấy Huyên Huyên, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương bước vào trong thang máy, cửa phòng khách mở ra, nhìn thấy Tô Tình ngồi trên ghế sa lông.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình quay người lại mở miệng nói: “Hoài Dương..."
Nhưng mà không đợi bà ta nói xong thì Thẩm Hoài Dương đã ra dấu im lặng để bà đừng nói chuyện nữa.
Nuốt lời nói bên khóe miệng vào trong, lúc này Tô Tình mới chú ý tới trong ngực anh có một cô bé nhỏ, chắc hẳn đó là do tiểu tiện nhân Diệp Giai Nhi sinh ra.
Bà ta đứng dậy từ trên ghế sofa, bước qua, đôi mắt phượng có chút khinh miệt đánh giá Huyên Huyên.
Quả nhiên là đứa nhỏ do tiểu tiện nhân đó sinh ra, nhìn thấy hàng lông mày có độ giống cao thì liền biết là con nhỏ đó sinh ra.
Nhưng mà quả thật là con của Hoài Dương nhà bà ta, đôi mắt, cái mũi, cái miệng cực kỳ giống với Hoài Dương lúc còn bé.
Mặc dù đứa nhỏ xinh đẹp, nhưng mà bởi vì có liên quan tới tiểu tiện nhân đó, cho nên bà ta không hề thích chút nào, ngược lại còn chán ghét.
Nhất là nhớ đến lúc Diệp Giai Nhi làm cho bà ta khó xử hết lần này đến lần khác, còn muốn đẩy bà ta từ trên lầu xuống, bà ta lại càng chán ghét Huyên Huyên hơn nữa.
Sau khi đặt Huyên Huyên lên trên giường, Thẩm Hoài Dương đi vào trong phòng tắm tắm rửa, lúc còn ở trong vườn hoa thì mồ hôi đã đổ đầy rồi, cảm giác quần áo dính vào người làm cho anh bực bội nhíu cả mày.
Dòng nước ấm áp thuận thế chạy xuống, bàn tay lướt qua vị trí sau cổ, trong đôi mắt lại hiện ra cảnh tượng hồi trưa này, đôi mắt âm trầm nheo chặt lại, đường cong cứng rắn lạnh lẽo trên mặt dần dần trở nên nhu hòa, lòng bàn tay chạm vào cổ, lại đưa lên môi vuốt ve.