Nắng chiều xuyên qua khe hở giữa những lá nho rọi vào bóng lưng ba người, thoạt nhìn ấm áp, hòa thuận như thế.
“Mẹ ơi, hái nhiều thêm một chút, phải hái rất nhiều rất nhiều. Giáo viên của con nói là nho có thể được làm thành rượu nho, đến lúc đó mẹ làm rượu nho, sau đó mỗi ngày đều uống.”
Bé bước đi dưới giàn nho, đôi mắt sáng rực, gương mặt vui vẻ: “Chú tuyệt quá đi thôi, con đã nói rồi mà, mẹ sẽ không ép chú được đâu.”
Diệp Giai Nhi căn bản không thèm để ý cô nhóc đứng ở phía dưới líu ríu nói cái gì, cô chỉ tăng nhanh động tác trong tay, muốn nhanh chóng kết thúc nó.
Không nhắc tới chuyện bốn năm trước, chỉ dựa vào bây giờ hai người đang tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên, giữa bọn họ là mối quan hệ kẻ thù.
Lúc này, hành động cùng với tư thế này đối với hai người mà nói có hơi thân mật và mập mờ, với lại... không thích hợp.
Nhưng mà trái tim lại không có cách nào kiềm chế mà dao động, như thế này là không đúng, cô âm thầm tự nhủ.
Với lại mặt trời chiều mùa hè quá nóng bức, cho dù có gió thổi tới nhưng cũng không thể thổi tan đi cái nóng.
Trên trán Diệp Giai Nhi lấm tấm mồ hôi, nhiều hơn nữa là trên lưng đổ một lớp mồ hôi mỏng, làm cho quần áo đều ẩm ướt.
Nhưng mà đó không phải là quan trọng nhất, điểm quan trọng nhất đó chính là quần áo của người đàn ông ở phía dưới đều đã ướt đẫm, ở cổ rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô dạng chân ngồi ở trên cổ anh, như vậy thân thể khẽ động một chút là đã có thể cảm nhận được cảm giác trơn bóng, còn có ở chỗ quần đều ẩm ướt, gương mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.
Mà con ngươi của Thẩm Hoài Dương bỗng nhiên tối xuống mấy phần, cánh tay rắn chắc thấm cả mồ hôi càng làm anh có thêm hương vị đàn ông, cũng càng thêm gợi cảm.
Hái được hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc mới có thể hái sạch sẽ những chùm mà con gái chỉ định, chờ đến lúc hai chân đặt xuống đất, Diệp Giai Nhi thở nhẹ một hơi, cảm thấy an tâm.
Nhưng mà sau đó là xấu hổ, ở mấy chỗ khác trên quần cô vẫn còn tốt, duy nhất chỉ có nơi bị ướt là vị trí giữa hai chân, người không biết chuyện thì còn tưởng là...
Huyên Huyên đã chạy đi đếm nho, Thẩm Hoài Dương đứng sau lưng cô đương nhiên có thể nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô rất rõ ràng.
Nghĩ tới chỗ đó bị dính mồ hôi của mình, anh hoàn toàn tối tăm mặt mày, nhiệt độ nóng bỏng ở trên người không khỏi càng thêm kịch liệt, giống như là muốn thiêu đốt.
Cảm nhận ánh mắt bắn tới từ phía sau, Diệp Giai Nhi quay người, vừa nhìn liền thấy ánh mắt sáng rực của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bất giác, gương mặt theo đó mà nóng lên, đỏ bừng, cô lặng lẽ nhìn anh, kiềm chế cảm giác quẫn bách: “Nhìn đủ chưa?”
Hàng lông mày sắc sảo nhướng cao, giọng nói trầm thấp mà từ tính phát ra từ đôi môi mỏng, có chút khàn khàn: “Còn chưa đủ, cô Diệp có thể quay người lại để tôi có thể nhìn kỹ hơn.”
“Lưu manh, vô liêm sỉ!” Diệp Giai Nhi cắn răng, thấp giọng mắng.
“Cô Diệp biết tôi đang nhìn cái gì mà lại nói tôi lưu manh, vô liêm sỉ hả?” Anh cong đôi môi mỏng, khẽ cười gian xảo, ngân dài âm cuối: “Nếu như cô Diệp đã có thể nghĩ đến phương diện đó, đương nhiên cũng... chậc chậc..."
Cô trực tiếp ném chùm nho ở trong tay vào anh, không hề lưu tình chút nào.
Nhưng mà dáng người cao cao của Thẩm Hoài Dương lại nhanh nhẹn né qua bên trái là đã có thể tránh thoát, chùm nho liền rơi vào trong tay, ngay trước mặt cô, anh ngắt quả nhỏ bỏ vào trong miệng mình.
Lúc này, Huyên Huyên mặt mũi đầy mồ hôi chạy đến chỗ bọn họ, đưa tay kéo Diệp Giai Nhi: “Mẹ ơi, nhanh tay đi gói nho thôi.”
Lạnh lùng đảo mắt nhìn người đàn ông, Diệp Giai Nhi lau mồ hôi trên mặt Huyên Huyên rồi đi cùng với cô bé.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn hai bóng người tinh tế, mảnh mai, khóe môi dần dần cong lên, quay người lại đi tính tiền.
Sau đó, hết thùng này tới thùng nho khác được đặt ở sau xe, ba người ngồi lên xe rời khỏi vườn nho, hoàng hôn đã dần dần kéo đến.
Nho ba người hái được không ít, có khoảng chừng bảy tám thùng.
Đúng là bảy tám thùng nho có hơi nhiều, nhưng mà Huyên Huyên vẫn kêu la ầm ĩ chỉ muốn ủ rượu nho, cho nên cũng hái nhiều hơn một chút.
Với lại còn mang theo một hộp nho khô không hạt, Huyên Huyên nói nho khô không hạt ăn dễ hơn, bởi vì không cần phải nhả hạt.
Mặt trời tháng bảy nóng nhất, cứ chạy đi chạy lại cả ngày dưới ánh mặt trời, Diệp Giai Nhi nghe thấy giọng nói của cô bé có hơi không đúng, lấy một bình nước ra kêu cô bé từ từ uống.
Đúng là khát lắm rồi, hai tay Huyên Huyên giơ bình nước lên uống mấy hớp, trong chớp mắt, một bình nước suối chỉ còn lại có nửa bình.
Đưa nửa bình nước còn lại cho Diệp Giai Nhi, bé trực tiếp ngồi lên ghế ở phía sau, cái bụng nho nhỏ ưỡn ra phía trước, nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ ơi, con muốn đi ngủ.”
“Ngủ đi.” Vừa nói, cô vừa chủ động ôm Huyên Huyên vào trong ngực, như thế này có thể để bé ngủ thoải mái, dễ chịu hơn.
Chỉ cần là vừa đến mùa hè, cho dù ở trường học hay là ở nhà, ngày nào Huyên Huyên cũng sẽ ngủ trưa. Ngày hôm nay ngay cả nhắm mắt mà cũng không nhắm được chút nào, đúng là bé đã buồn ngủ lắm rồi.
Quả nhiên, mắt vừa mới nhắm lại chưa được mấy phút thì Huyên Huyên đã ngủ vô cùng thơm ngon, với lại phơi nắng cả ngày, gương mặt đỏ hây hây.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mịn màn, Diệp Giai Nhi cảm thấy lòng mình bình tĩnh, thỏa mãn.
Qua một lúc, cô cảm thấy hai chân run lên, tê dại, không dám cử động, thế là đành phải đặt Huyên Huyên vào ghế ngồi giữa hai người.
Một lát sau xe liền chạy vào thành phố S, sau đó xe đậu trước cửa khách sạn mà Diệp Giai Nhi ở.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cánh tay thon dài của người đàn ông đã ôm lấy Huyên Huyên, sau đó giao cho tài xế ở phía trước, thấp giọng nói: “Bế cô chủ nhỏ đi đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tài xế ôm lấy bé nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài, sau đó ngồi lên chiếc taxi ở bên đường rồi đi khỏi.
“Thẩm Hoài Dương, cái tên khốn nạn này!” Rốt cuộc Diệp Giai Nhi cũng đã bị chọc giận, giống như là một con sư tử đang nổi đóa, hai tay hung hăng đâm vào ngực anh.
Đây là lần đầu tiên cô bị chọc giận đến như thế này, tỉnh táo và lý trí, còn có vẻ bình tĩnh thường ngày trong nháy mắt đã bị ném xa.
Anh lại dám, lại dám, lại dám thừa dịp lúc cô không chú ý mà ôm Huyên Huyên đi.
Trong lòng vô cùng phẫn nộ, ngọn lửa càng ngày càng bùng cháy, thoát ra làm cho cả người cô đều như thiêu đốt, lực đạo bàn tay đúng là có hơi hung ác.
Không để ý đến cơn đau truyền tới từ trên ngực, bàn tay to của Thẩm Hoài Dương nắm chặt đôi tay đang vùng vẫy, cầm ngược vào trong lòng bàn tay mình, đôi môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp lại nhu hòa thốt ra một câu. Truyện chính ở -- TгЦмtгuуe И.V И --
“Cô ở cùng con bé bốn năm rồi, về mặt huyết thống tôi là ba của con bé, nhưng mà tôi chỉ mới mang còn bé đi có hai ngày, cô liền phẫn nộ như vậy hả?”
“Lúc anh ôm con bé đi, anh có nói với tôi chưa?” Lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhưng mà trạng thái cũng đã tỉnh táo lại.
Con gái đã bị đưa đi, có phát giận cũng không làm nên chuyện gì, cho nên bây giờ quan trọng nhất đó chính là phải suy nghĩ xem làm cách nào để đưa Huyên Huyên trở về.