Đây là bài hát của nữ, nhưng khi được hát ra từ miệng của anh, lại có một loại hương vị say đắm, mơ màng, thuần phát, quyến rũ, từ tính, động lòng người khác biệt.
Diệp Giai Nhi nghe rất nghiêm túc, rất cẩn thận, không nỡ bỏ sót dù chỉ là một câu, thực ra chính là muốn được nghe giọng nói của anh nhiều hơn, muốn khắc sâu giọng nói của anh ở trong lòng.
Bốn phía xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vang vọng bên tai, còn có giọng nói đi sâu vào xương tủy của anh.
Rất lâu sau, cô vẫn không nỡ cúp máy, sau đó, giọng nói của anh truyền đến: “Xuống đi, anh đang ở trước cổng bệnh viện.”
Nghe thấy vậy, nước mắt cô lập tức rơi xuống, sợ khóc thành tiếng, cô cắn chặt răng lại, không cho phép mình phát ra một chút âm thanh nào: “Em đang bận một chút, không xuống đâu.”
“Anh đợi em, đã lái xe đến đây rồi thì cũng để cho anh nhìn thấy em chứ, có phải không?” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương rất trầm, nhưng lại mang theo sự dịu dàng.
“Thật sự em có chút bận, không phân thân được, lúc này để gọi điện thoại cho anh em đã cố gắng rút chút thời gian rồi, ngày mai nhé, ngày mai chúng ta gặp nhau ở quán cafe đối diện bệnh viện, em đợi anh.”
Giọng nói của anh trầm hơn, nóng lòng giống như muốn giết người: “Xuống đây!”
“Anh mau về đi, muộn như vậy rồi, để Huyên Huyên ở nhà một mình, em không yên tâm.” Cô lắc đầu, gần như muốn cắn rách môi mình, trong lòng thật sự rất khó chịu.”
Không dám đi xuống tầng, không dám gặp anh, không dám để anh nhìn thấy khuôn mặt cô đầy nước mắt, sợ sự lưu luyến với anh sẽ sâu hơn.
“Xuống đây, anh nói lại một lần nữa!” Sự kiên nhẫn của anh đã dần bị ăn mòn, không còn lại bao nhiêu.
“Đừng, anh mau về đi, Huyên Huyên tỉnh lại không thấy ai sẽ khóc đó, mau đi đi, trên đường cẩn thận, em cúp máy đây!”
Cô cúp điện thoại, trượt xuống đất, nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây, không ngừng lại được, đau lòng, trái tim cô rất đau, giống như dao cứa vậy…
Dưới tầng.
Thẩm Hoài Dương ngồi trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, rất nhanh, một hộp thuốc đã thấy đáy, vẻ mặt u ám giống như khói đen.
Một cuộc điện thoại của cô, anh không yên tâm nên đã lập tức đi đến, nhưng cô lại không đi xuống.
Đôi mắt sâu híp lại, tia sáng trong bóng tối lập lòe, trong đó tia sáng lạnh giá lại lạnh thêm vài phần, giọng nói của cô có chút nặng nề còn mang theo chút nức nở, sao anh có thể không nghe ra chứ?
Haha, nụ cười giễu cợt trên khóe môi anh lan rộng ra, mở cửa sổ ra, để mặc cho cơn gió lạnh đến cắt da cắt thịt thổi vào…
Có một số chuyện, không cần cô phải lên tiếng, mà trong lòng anh đã rõ như gương, biết rất rõ.
Trên hành lang bệnh viện, Diệp Giai Nhi ngồi xổm trên mặt đất, cô ngồi xổm rất lâu, đến khi hai chân tê cứng, không dám động đậy.
Cuối cùng vẫn là y tá đi qua bên cạnh cô đỡ cô dậy, thấy mặt cô toàn là vệt nước mắt, có chút giật mình, hơn nữa điện thoại của cô vẫn đang reo, nhưng lại không có ý định nhận.
Mà ở dưới tầng, tay trái Thẩm Hoài Dương cầm điếu thuốc, tay phải cầm điện thoại, gọi liên tục vào số điện thoại kia, nhưng từ đầu đến cuối lại không có ai bắt máy.
Một đêm, cô không ngủ, anh cũng như vậy, hút thuốc cả một đêm, ngồi ở trên xe cả một đêm…
Sáng sớm, Diệp Giai Nhi đi xuống tầng mua đồ ăn sáng cho Quách Mỹ Ngọc, lần này bà không từ chối cũng không làm ầm ĩ nữa, để mặc cô đút cho ăn hết chỗ cháo kia.
Băng gạc trên cánh tay cần thay, cô gọi bác sĩ đến, nhân lúc thay băng gạc, Quách Mỹ Ngọc bảo cô chuyện gì nên giải quyết thì phải giải quyết triệt để.
Chuyện nên giải quyết thì phải giải quyết triệt để….
Cái gọi là chuyện nên giải quyết trong miệng bà còn có thể chỉ cái gì đây, trong lòng Diệp Giai Nhi tràn đầy sự đau khổ khó nói lên lời, đau đớn, nhưng chuyện có thể làm là gật đầu.
Sau đó, cô ở trước mặt Quách Mỹ Ngọc gọi điện cho Thẩm Hoài Dương, hẹn anh gặp ở quán cafe đối diện.
Sau khi thu dọn xong, trước khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, Quách Mỹ Ngọc vẫn không yên tâm cảnh cáo cô, uy hiếp cô, sắc mặt nặng nề, nghiêm túc.
Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, xem ra, bệnh cố chấp của bà ngày càng nặng, bây giờ cô đã đồng ý rồi, bà còn lo lắng cái gì nữa?
Quán cafe.
Hai người hẹn gặp nhau lúc 10 giờ, Diệp Giai Nhi đến quán cafe lúc 9h40, điều khiến cô bất ngờ chính là Thẩm Hoài Dương đã đến.
Anh giống như từ công ty vội vàng đi đến đây, dựa vào bộ vest đen ôm lấy dáng người cao lớn, khí phách của anh, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo chút mệt mỏi, trong mắt còn có tơ máu.
Đi qua, cô ngồi xuống phía đối diện, hơi mở mắt ra: “Sao đến sớm thế?”
Thẩm Hoài Dương cúi người, đến gần cô, ngón tay vén những sợi tóc đang xõa xuống của cô lên, đau lòng xoa mặt cô, đôi môi mỏng mấp máy: “Là anh không nỡ để em đợi, tối qua ngủ không ngon hả?”
Diệp Giai Nhi không chút dấu vết né tránh động tác của anh, che giấu bằng cách bưng cốc cafe trên bàn lên, thực ra cũng không cần che giấu, đã nói ra những lời kia, thì cần gì phải che giấu nữa?
Chỉ là, anh quá dịu dàng, tình cảm, khiến trái tim cô càng thêm đau đớn.
Hành động nhỏ này lại vô tình xé toạc trái tim của Thẩm Hoài Dương, mắt anh ngước lên, nheo lại, nheo lại rất chặt.
“Thẩm Hoài Dương, chúng ta chia tay đi.” Khóe miệng bị cafe làm bỏng, cô hít một hơi khí lạnh, nói rất chậm rãi, nhưng lại rất rõ ràng.
“Em nói lại một lần nữa!” Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn xuyên thủng cả người cô.
Diệp Giai Nhi hít thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, nói rõ từng từ từng chữ: “Chia tay đi, em với anh.”
Hóa ra, cảm giác xát muối vào vết thương là như thế này, đau dữ dội, đau đến mức ăn mòn vào trong thịt trong xương tủy.
Lần này, ngược lại Thẩm Hoài Dương không lên tiếng, vẻ mặt u ám, khẽ lắc cốc cafe trong tay, không nói một lời.
Sự im lặng và bầu không khí tĩnh lặng cứ di chuyển ở giữa hai người như thế, ngay cả hít thở cũng thất ngột ngạt và đau đớn.
Rất lâu sau, cô không chịu đựng được sự yên tĩnh ngột ngạt này, muốn đánh vỡ, giọng nói của anh đã truyền đến: “Tối qua đã quyết định rồi?”
Biết anh đang nói đến chuyện chia tay, cô gật đầu, ngón tay nắm chặt lại, có chút trắng bệch.
Khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung, lạnh lùng, châm chọc: “Anh cho rằng có thể dùng tình cảm và sự dịu dàng để làm mất đi sự cố chấp của em, xem ra vẫn không thể….”
Cuộc điện thoại của cô tối ngày hôm qua, anh đã cảm nhận được manh mối gì đó, trong lòng cũng đã hiểu rõ, biết cán cân trong lòng cô đã bị nghêng.
Hoặc trước đó, lúc cô mắng anh đi đến bệnh viện, anh đã biết trước và cảm nhận được.
Vì vậy, trước khi cuộc điện thoại kia vẫn chưa cúp, anh vội vàng đến bệnh viện, bảo cô đi xuống để nói chuyện, nhưng cô lại không xuống, không cho anh cơ hội này.
“Em thật sự rất độc ác, hơn nữa còn không gan không phổi…” Thẩm Hoài Dương nói.
Cô đau lòng, vừa hít thở đã đau thấu: “Còn về lý do chia tay em cũng không cần phải nói nữa, có rất nhiều nguyên nhân liên quan, chắc anh cũng biết.”
“Mặc dù thành phố S không lớn, nhưng nếu như anh không muốn cố ý xuất hiện trước mặt em, cho dù là một năm, em không nhìn thấy anh dù chỉ một lần, như vậy, còn muốn chia tay sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói rất từ từ, rất chậm.
Nhắm mắt lại, trong lòng nóng như lửa đốt, Diệp Giai Nhi gật đầu, chỉ nói ra một chữ: “Muốn!”