Tuy là đầu xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, hơn nữa lúc này còn ở trên núi, nhiệt độ càng lạnh hơn.
Tình trạng thể chất của Thẩm Hải Băng không tốt, nếu cô ta mà ngất xỉu thì tình trạng sẽ càng tồi tệ hơn.
Vì vậy, Thẩm Hoài Dương luôn nói chuyện với cô ta, để cô ta trả lời, giữ cho cô ta tỉnh táo...
Diệp Giai Nhi cắn môi, đè nén sự chua xót trong lòng, sau đó nâng mắt nhìn anh.
Cô nghĩ, có một chuyện cô cần phải nói rõ và cũng vì để bào chữa cho mình, ngay cả khi quay về phải đối mặt với việc ly hôn.
Cuối cùng, cô cũng phải biện minh cho bản thân một lần…
Anh đang nói chuyện với Thẩm Hải Băng, cũng không nhìn cô lấy một lần.
Tình trạng của Thẩm Hải Băng lúc này rất nghiêm trọng, quả thực không thích hợp để nói chuyện khác.
Nhưng có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng cô có thể giải thích cho anh…
Bàn tay rủ xuống bên hông chậm rãi siết chặt, cô giãy giụa, do dự, rối rắm. Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô mới chậm rãi mở miệng: “Tôi…”
Nhưng còn chưa kịp nói xong hết câu thì Thẩm Hải Băng lại nôn khan, hai tay ôm má, đau đớn khóc thét lên, trông có vẻ vô cùng khó chịu.
Cô không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, trong tình huống khẩn cấp này, cô không thể nói tiếp được nữa.
Ánh mắt anh hờ hững quét qua người cô, nghe thấy tiếng ho nhẹ, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức trở nên nặng nề, nhưng lúc nhìn Thẩm Hải Băng thì lại vô cùng dịu dàng.
Nuốt hết những lời định nói ra vào trong bụng, Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn ra ngoài hang động.
Mưa vẫn đang rơi, cho dù đang ngồi trong hang động những vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa.
Không biết đã qua bao lâu, chẳng biết là hai hay là ba tiếng đồng hồ, tiếng bước chân dần dần tiến lại gần đây.
Thẩm Hoài Dương nhíu mày, thân hình thon dài đứng dậy ôm Thẩm Hải Băng đã bất tỉnh vào lòng, sau đó bước ra khỏi hang.
Chắc là người tới cứu trợ, Diệp Giai Nhi chống hai tay xuống đất, chậm rãi đứng lên, đi theo bọn họ ra ngoài.
Thẩm Hoài Dương dừng chân, nghiêng tai lắng nghe, lúc nghe thấy tiếng bước chân truyền đến phía sau thì anh mới bước tiếp.
Cơ thể khó chịu khiến Diệp Giai Nhi đi rất chậm, một lúc sau, hai người đã cách nhau một khoảng khá xa.
Bên ngoài hang động có rất nhiều người, vừa thấy có người đi ra, bọn họ lập tức cầm chăn đến. Truyện Hot
Mãi cho đến khi ngồi trong xe, cái lạnh thấu xương mới dần dần tan biến, tay chân lạnh ngắt mới có chút cảm giác.
Xe cứu thương dừng ở bên, Thẩm Hải Băng được đưa thẳng lên xe cứu thương, Thẩm Hoài Dương lên xe với cô ta. Lúc rời đi, ánh mắt anh nhìn lướt qua cô.
Anh thấy cô đi lại ổn định, ngoài sắc mặt hơi xanh xao ra thì không có chỗ nào bất thường.
Nơi nào đó trong lòng anh bất giác được thả lỏng, sau đó thu hồi tầm mắt.
Diệp Giai Nhi ngồi trong chiếc xe màu đen, xuyên qua cửa sổ, nhìn xe cứu thương chạy càng lúc càng xa.
Xe chạy về hướng biệt thự, trên đường đi cơn đau dữ dội lại ập đến, cô lấy tay ôm bụng rồi co người lại.
Cơn đau này dữ dội hơn nhiều so với những lần đau vừa rồi, khiến sắc mặt Diệp Giai Nhi trong chốc lát trở nên tái nhợt, thậm chí trên trán còn túa mồ hôi hột.
Vịn tay vào lưng ghế, cô thở hổn hển nói với người tài xế bên cạnh: “Tới... bệnh viện...”
Tài xế không dám do dự, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện gần nhất. Mở cửa xe, Diệp Giai Nhi đi từng bước nhỏ về phía trước.
Cô thậm chí còn cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp đang chảy ra từ trong cơ thể, toàn thân cô phát run, hoảng sợ không nói nên lời.
Cô sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện…
“A! Cô ấy chảy máu!” Có người qua đường hét lên.
Ánh mắt những người xung quanh lập tức nhìn sang cô, trong đó có rất nhiều người tốt, một người đàn ông đi tới ôm cô lên, nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
Ngay lập tức, bác sĩ và y tá đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Trên đường đi, Diệp Giai Nhi nắm lấy tay bác sĩ, mặt đã không còn chút máu, cô thành khẩn, bất lực, hoảng sợ cầu xin: “Bác sĩ, cứu con tôi... Tôi cần con...”
Giờ phút này, cô không còn ai để nhờ vả, cô chỉ có thể cầu cứu bác sĩ...
Không có ai để dựa dẫm, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào sự kiên trì và quyết tâm của chính mình!
Lúc này, cô không thể sợ hãi, nếu ngay cả cô cũng sợ thì con của cô sẽ phải làm sao bây giờ?
Con của cô chỉ có một mình cô thôi, cô cũng chỉ có thể dựa dẫm con mình. Vô thức nghĩ đến hình bóng của người đàn ông kia, cô bỗng thấy đau đớn, hai tay siết chặt chăn bông, nước mắt chảy ra...
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Bác sĩ chỉ buông xuống một câu như thế rồi bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi tiêm thuốc mê, một lát sau, cô bắt đầu hôn mê, bác sĩ bắt đầu cấp cứu, đèn đỏ trong phòng mổ bật sáng.
Ở nơi khác.
Đèn đỏ trong phòng mổ vẫn đang sáng.
Thẩm Hoài Dương ngồi trên băng ghế, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn phòng cấp cứu, nhân viên cầm một bộ âu phục mới tinh đi tới: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Anh đáp lại một tiếng, sau đó đưa tay cầm lấy, đột nhiên một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mắt anh.
Môi mỏng khẽ động, anh muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Anh phất tay bảo nhân viên rời đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Lúc rời đi, anh rõ ràng thấy cô đi đứng rất ổn định, hơn nữa tại sao anh phải quan tâm người phụ nữ kia chứ?
Cô y tá đi tới gọi anh rồi chỉ vào lưng anh: “Anh gì ơi, lưng anh đang chảy máu, áo anh nhuộm đỏ máu rồi.”
Lúc này, anh mới cảm nhận được cơn đau truyền đến từ sau lưng.
Bác sĩ bảo anh cởi áo ra, vết thương trên lưng anh giống như bị một tảng đá sắc bén cứa vào, vết xước chằng chịt khắp lưng.
Lúc rơi xuống vách núi, vì để bảo vệ cô, anh đã quay lưng lại đối diện với mặt đất nên đất đá đã cào rách lưng anh…
……
Thời gian phẫu thuật rất dài, từ đầu đến cuối, trọn vẹn tám tiếng.
Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn ánh sáng trắng chói mắt trên đỉnh đầu, đầu óc Diệp Giai Nhi hoàn toàn trống rỗng.
Trong lúc nhất thời, cô không biết tại sao mình lại nằm ở đây!
Một lúc sau, mạch suy nghĩ của cô mới dần quay trở lại, cô nhắm mắt lại, cắn răng lấy hết can đảm giơ tay ra từ từ đặt xuống bụng.
Khi bàn tay Diệp Giai Nhi chạm đến chỗ nhô lên kia, cô bỗng sững sờ, sau đó mừng rỡ òa khóc, cứ lau nước mắt xong thì nó lại tuôn rơi.
Không ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng cô cả, nó giống như mất đi cả thế giới!
Nhưng khi chạm vào chỗ nhô lên đó, cô rất hài lòng, rất vui sướng, tất cả những sợ hãi trước kia đều biến mất.
Lúc này, bác sĩ cũng bước tới kiểm tra toàn bộ cơ thể cô từ đầu đến chân, trên mặt mang theo ý cười: “Cô thật may mắn, đứa bé rất khỏe, cô không mất đứa bé.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Cô vừa cười vừa khóc, hai mắt đỏ bừng, giống như một chú thỏ.
“Không cần cảm ơn, cô và con của cô có ý chí rất mạnh mẽ. Khi chúng tôi nhìn thấy máu ở phần dưới của cô thì tưởng sẽ không giữ lại được, nhưng nhịp tim của đứa bé rất mạnh mẽ.” Bác sĩ vừa ghi chép vừa nói: “Vết thương của cô chắc là do bị va đập đúng không?”
“Rơi xuống vách núi, rồi rơi xuống nước.” Hai tay cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng vừa ấm áp vừa mềm mại.
Nghe vậy, bác sĩ bỗng nhíu mày, cảm thấy có hơi khó tin, rơi xuống vách núi rồi lại rơi xuống nước, lực va đập mạnh như thế thì người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là phụ nữ mang thai?
Lẽ nào có người bảo vệ cô lúc cô rơi xuống vách núi?