Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 146: Chương 146: Cuối cùng, cô cũng phải biện minh cho mình một lần




Ánh mắt kia của anh hoàn toàn lên án cô, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nhờ anh cứu được chứ?

Ở trong lòng anh, là cô đã buông tay Thẩm Hải Băng, khiến Thẩm Hải Băng rơi xuống vách núi!

Chẳng lẽ lúc này, cô phải mở miệng cầu xin anh giúp đỡ, nói mình không thể gắng gượng được nữa, cầu xin anh cứu cô?

Nhưng nếu cô cầu xin thì liệu anh có đưa cô lên không?

Suy cho cùng thì cô đã tự tay đẩy người phụ nữ anh yêu nhất xuống vách núi.

Cô thật sự rất sợ chết, nhất là lúc này cô còn đang mang thai, nếu như anh đứng trước mặt cô, có lẽ cô thực sự sẽ mở miệng cầu cứu.

Nhưng mà, anh còn đứng cách cô vài bước, thể lực và sức chịu đựng của cô đã lên đến giới hạn, cô không thể đợi được nữa...

Gió gào thét thổi qua tai khiến Diệp Giai Nhi vô cùng sợ hãi.

Cắn răng chịu đựng cảm giác đối mặt với cái chết, cô thầm nhủ với bản thân, nếu... giả sử... nếu cô có thể sống sót qua lần này... thì việc đầu tiên cô làm là ly hôn với anh!

Thẩm Hoài Dương bỗng thấy chấn động, sau đó một cơn đau dữ dội không thể diễn tả được chạy dọc tứ chi rồi lan ra khắp cơ thể. Lúc này, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Trái tim giống như bị thứ gì đó khoét rỗng, ăn mòn từng chút một, trống rỗng và đau âm ỉ...

Sau đó, anh đột nhiên thấy căm ghét cô, vô cùng căm ghét cô, nhưng anh không để ý đến nguyên nhân sâu xa của sự căm ghét kia là vì Thẩm Hải Băng hay là vì thứ gì khác...

Tâm trạng anh rất kích động, ngay lúc đó, anh không chút do dự lao tới phía trước rồi nhảy xuống vách đá.

Giây phút đó, trong đầu anh vẫn trống rỗng, suy nghĩ duy nhất chính là hận cô!

Ngọn núi này không cao lắm, nếu rơi xuống, có thể sẽ sống sót!

Nhưng điều kỳ lạ là từ giây phút nhảy xuống dưới, anh chưa từng nghĩ sẽ cứu cô, anh chỉ muốn bắt cô, hành hạ cô một cách dã man, sau đó bóp cổ cô đến chết!

Anh khiến mình lao xuống cực nhanh, thậm chí còn vượt qua cả cô, hơn nữa đàn ông nặng hơn phụ nữ, nên rơi xuống nhanh hơn.

Hai người rất may mắn, khi rơi xuống thì lọt thỏm xuống nước.

Anh cuộn người lại ôm chặt cô vào lòng rồi đưa lưng về phía mặt nước, chắn hết cơn va đập cho cô. Nước văng tung tóe đập thẳng vào lưng anh khiến cơ thể đau đớn dữ dội.

Dù vậy, cô vẫn uống rất nhiều nước nên đã ngất đi.

Thẩm Hoài Dương đưa cô lên bờ, đặt cô nằm trên đất, bàn tay to vỗ nhẹ ngực cô để tống hết nước ra ngoài. Sau đó, anh cúi người cạy mở hàm răng đang khép chặt của cô rồi hô hấp nhân tạo.

Sau đó, hô hấp của cô đã ổn định lại, hình như sắp tỉnh, Thẩm Hoài Dương nghiến răng, anh cười lạnh một tiếng rồi đẩy cô ra khỏi người mình, để cô nằm trên đất.

Xuyên qua làn nước trong veo, anh nhìn thấy đầu tóc mình ướt nhẹp, quần áo rách rưới, vừa chật vật vừa dữ tợn.

Vừa rồi anh đang nghĩ cái gì vậy? Anh vậy mà lại muốn cứu cô!

Sau khi cô thả tay Thẩm Hải Băng để cô ta rơi xuống vách núi, vậy mà anh lại không màng tất cả muốn cứu cô, anh điên rồi, quả thật điên mất rồi, nhưng mà sự trống trải kia đã biến mất.

Ánh mắt vừa dữ tợn vừa u ám quét qua người cô rồi lập tức dời đi, anh đứng dậy, tìm kiếm xung quanh thì tìm thấy Thẩm Hải Băng giữa một đống lá rụng.

Tuy rằng cô ta không may mắn như hai người họ, nhưng cũng không tệ lắm, ít nhất thì cô ta không đập đầu vào tảng đá mà chết, lá cây phía dưới dày đặc, làm đệm cho cho cô ta lúc rơi xuống.

Nhưng mà gò má cô ta bị xước do cành cây trên vách đá quẹt phải, gò má trái thì còn đỡ, nhưng gò má phải thì bị trầy xước nặng đến mức không thể hình dung được, còn có máu đọng lại trên đó.

Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm Thẩm Hải Băng, trái tim anh đau đớn, giống như những vết thương chằng chịt trên gò má cô ta.

Anh cẩn thận ôm Thẩm Hải Băng lên, thấy có một hang động bên cạnh, anh ôm Thẩm Hải Băng đến đó rồi nhóm một đống lửa.

Mưa ngày càng nặng hạt khiến anh đi không vững, đường từ đây ra đường lớn còn chưa sửa sang lại nên đi lại không tiện, hơn nữa tình trạng của Thẩm Hải Băng lúc này cũng không thích hợp.

Khi Diệp Giai Nhi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong hang động, trước mặt có một ngọn lửa đang nhảy nhót, ồ, cô chưa chết!

Hai tay chống đỡ cơ thể đau nhức, cô ngồi dậy nhìn thoáng qua phía đối diện thì thấy Thẩm Hoài Dương ngồi đó, còn Thẩm Hải Băng đang nằm trong ngực anh, cơ thể hai người áp sát vào nhau.

Khi ngã xuống, quần áo trên người Thẩm Hải Băng đã bị xé rách thành nhiều mảnh, lúc này quần áo của cô ta đã được Thẩm Hoài Dương cởi hết ra.

Anh cởi trần, còn Thẩm Hải Băng thì trần truồng, ngoài đồ lót ra thì không mặc gì hết. Gương mặt cô ta nhợt nhạt, gò má bên phải bị trầy xước nghiêm trọng.

Thẩm Hoài Dương cẩn thận ôm cô ta vào lòng, để cơ thể cô ta dán chặt vào người anh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng hất những sợi tóc vương vãi trên người cô.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Hoài Dương cũng không nhìn cô, như thể cô không tồn tại.

Vừa rồi ở trên đỉnh núi, cô đã chết tâm rồi, bây giờ nhìn thấy cảnh này, cô cũng không còn gì hối tiếc nữa.

Mưa to trên núi lại còn ở trong hang động lạnh lẽo nên Diệp Giai Nhi cũng thấy lạnh, quần áo trên người ướt nhẹp khiến cô không ngừng run rẩy, hàm răng cũng phát run.

Ngọn lửa ở ngay trước mặt mình, rất gần, nhưng dường như lại rất xa, cô nhổm dậy, ngồi ở một góc xa, có lạnh đến đâu cũng không bằng sự lạnh lẽo trong trái tim cô.

Từ đầu đến cuối, anh đều không nhìn cô, cũng không nói với cô một câu, bảo cô sưởi ấm, mà chỉ cẩn thận ôm Thẩm Hải Băng trong ngực, giống như đó là bảo bối của anh.

Trong hang động có ba người, nhưng bầu không khí yên tĩnh đến mức ngột ngạt, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hải Băng ho khan một tiếng, cô ta nheo mắt tạo thành một khe hở. Nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, cô ta bật khóc, nước mắt chảy xuống gò má bị thương bên phải khiến cô ta khó chịu vì đau.

“Hải Băng, đừng sợ, cháu ở đây...” Giọng anh trầm thấp đầy dịu dàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, ngăn không cho chúng chảy xuống vết thương.

Cơ thể Thẩm Hải Băng vô thức tiến lại gần nguồn hơi ấm ấy, lúc này cô ta vô cùng yếu ớt, giống một con búp bê rách rưới bị bỏ rơi.

Cơn lạnh ập đến khiến cô rùng mình, quần áo ướt lạnh truyền đến nơi sâu nhất của cơ thể, cô co rúm người, cơ thể phát run, lặng lẽ nhìn hai người thân mật.

Cô cũng lạnh nhưng không ai ôm cô vào lòng, cô cũng sợ hãi nhưng không ai vỗ về cô và nói với cô rằng đừng sợ, có anh đây, cô cũng đau nhưng không ai giúp cô xoa vết thương...

Bởi vì chồng cô đang thân mật với người thứ ba, không có thời gian để ý đến cô. Hơn nữa vào lúc này, cô chính là kẻ giết người trong mắt anh, là kẻ giết người đã hại người phụ nữ anh yêu ra nông nỗi này!

Cô cuộn tròn người lại, cơ thể không ngừng run rẩy, vùi mặt mình vào đầu gối.

Mặc dù không muốn nhìn thấy Thẩm Hải Băng, nhưng thấy cô ta còn sống, cô cũng rất vui.

Bởi vì nếu cô ta xảy ra chuyện thì mọi người nhất định sẽ cho rằng Thẩm Hải Băng đã chết trong tay cô. Nếu cô không buông tay, Thẩm Hải Băng sẽ không chết.

Ít nhất, bây giờ cô ta vẫn còn sống, sự khiển trách và áy náy kia cũng biến mất...

Đột nhiên, ở bụng truyền đến một cơn đau dữ dội, Diệp Giai Nhi căn răng đưa lưng về phía hai người, cô đưa tay chạm vào phần bụng đang nhô lên...

Nhưng mà, sẽ không ai chú ý đến cô đang thu mình trong góc, cũng sẽ không bao giờ có...

Trong hang động vô cùng yên tĩnh, những lời nói thỉnh thoảng phát ra cũng là của Thẩm Hải Băng và Thẩm Hoài Dương.

Còn Diệp Giai Nhi chỉ giữ im lặng, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thầm nhủ trong lòng rằng đứa bé sẽ không sao đâu...

Cô cố gắng và kiên trì lâu như vậy cũng chỉ vì đứa con trong bụng, lúc này sao bé con có thể rời bỏ cô được?

Mặc dù cách một lúc sẽ truyền tới một cơn đau, nhưng cô vẫn cố cắn răng chịu đựng!

Lúc này, Thẩm Hải Băng còn chưa biết mặt của mình đã biến thành dạng gì, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cuộn mình trong vòng tay anh, ý thức trở nên mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.