Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 145: Chương 145: Cô cho rằng tôi không dám sao




Mặt Thẩm Hoài Dương lạnh lùng, ngay cả liếc một cái cũng không thèm nhìn cô, xem cô như không khí.

Trái tim cô như bị bóp chặt, trong lòng Diệp Giai Nhi rõ ràng, mấy lời cô vừa nói ra, anh chắc chắn là đã nghe được rành mạch, một chữ không sót!

Anh hiểu lầm cô rồi phải không?

Nhưng lúc này, tình hình nguy cấp, tất nhiên không phải lúc đi giải thích, cô chỉ đành một mình nuốt hết chua xót, quan sát tình huống trước mắt.

Hai người đàn ông dù sợ anh, nhưng có thể nhìn ra, hai người đều ôm quyết tâm sẽ chết!

Động tác của Thẩm Hoài Dương nhanh, độc, chuẩn, một cước đá ra, khiến người đàn ông đang kèm Thẩm Hải Băng ngã xuống đất.

Đồng thời, bàn tay anh đỡ lấy Thẩm Hải Băng, anh nhắm mắt, cầm quần áo quấn lên cho cô ta.

Thẩm Hải Băng vẫn khóc không ngừng, còn chưa lấy lại được tinh thần từ cơn hoảng sợ, cả người đều không ngừng run rẩy.

Thẩm Hoài Dương nhếch môi, cánh tay anh ôm lấy cô ta, thanh âm dù lạnh như băng, nhưng lại có chút dịu dàng: "Không có việc gì, không phải sợ..."

Diệp Giai Nhi đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng có sự đau xót nói không nên lời, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác may mắn, may mắn anh tới đúng lúc, may mắn mấy chuyện kia còn chưa có nảy sinh!

Hai người đàn ông đứng bật dậy, trong lòng hiểu rõ, dù thế nào, chờ bọn họ chỉ có con đường chết!

Nếu đã chỉ có con đường chết này, như vậy, bọn họ tất nhiên phải kéo kẻ chết theo, dù sao, mạng này đưa ra, đã không tính lấy về rồi, sợ gì nữa?

Nhìn hai người đàn ông lao tới, cánh tay rắn chắc của Thẩm Hoài Dương di chuyển, đưa Thẩm Hải Băng tới chỗ an toàn.

Ba người đánh vào một chỗ, nhưng người đàn ông cầm dao rõ ràng là học qua teakwondo, chiêu nào chiêu nấy độc ác, hơn nữa còn ra đòn trí mạng, khó đối phó.

Còn nữa, dao trong tay anh ta cứ đâm lung tung, dưới chân lại lộ ra vô số chiêu, chiêu này tiếp chiêu kia, làm người ta không thể không cẩn thận đề phòng.

Thẩm Hải Băng đứng ở cạnh vách núi, dáng người mỏng manh run lẩy bẩy trong gió lạnh, đong đưa lay động, làm cho người ta có một loại ảo giác, giây tiếp theo, cô ta sẽ bị gió thổi ngã.

Diệp Giai Nhi bước qua, cởi áo khoác trên người qua choàng lên vai cô ta.

Ánh mắt vẫn luôn không có tiêu cự trở lại có thần, Thẩm Hải Băng dùng một tay kéo áo xuống, làm trò trước mặt Diệp Giai Nhi ném áo xuống đất.

Rất hiển nhiên, trong lòng cô ta ghi hận cô!

Hai người đứng cạnh vách núi đen, Diệp Giai Nhi nhìn hành động của cô ta, im lặng không cất lời.

Cô ta mới trải qua chuyện như vậy, tâm trạng kích động, cũng khó tránh khỏi...

Lúc người đàn ông cầm dao đánh nhau với Thẩm Hoài Dương, hai người kiềm chế lẫn nhau, một người khác bỗng dừng lại, giống như phát điên vậy, anh ta kêu to, xông về hướng Thẩm Hải Băng và Diệp Giai Nhi đang đứng bên vách núi.

Ai cũng không đoán được anh ta sẽ làm vậy, Thẩm Hải Băng bị xung lực đó va vào không ngừng lùi về sau!

Mà phía sau cô ta là vách núi, bị đụng như vậy người cô ta không ngừng lui ra sau, nếu lại lùi thêm hai bước, tất nhiên sẽ rơi xuống vách núi đen!

Diệp Giai Nhi nhìn thấy cảnh này, đồng tử co lại, đang chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở cô ta, chưa kịp nói, bả vai đã bị đụng mạnh vào, đau đớn ập tới, khuôn mặt trong nháy mắt tái đi.

Ngay sau đó, tay của người đàn ông đặt trên vai cô, lại dùng sức, người cô lùi về sau, đến khi chân bước hổng, đó là vách núi đen.

Mặt Diệp Giai Nhi tái nhợt không còn giọt máu, lưng chảy mồ hôi lạnh, lỗ chân lông mở ra, không kiềm chế được mà sợ phát run.

Trong lúc rơi xuống, cô nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy một chỗ nhô ra ở vách núi, lúc này, người cô dù lắc lư giữa không trung, nhưng cuối cùng may không ngã xuống.

Chậm rãi ổn định thân mình rồi, cô không cúi đầu, chân dựa vào cảm giác trèo lên, mãi đến khi giẫm vào một chỗ hõm, cô vẫn không ngừng thở hổn hển, trái tim như muốn nhảy khỏi ngực.

Diệp Giai Nhi hoàn toàn không dám cúi đầu nhìn xuống dưới chân, bởi vì, cô vốn sợ độ cao, có thể làm đến mức này, đã dùng hết sự dũng cảm và dũng khí của mình.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng thét chói tai, cô ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Hải Băng cũng rơi từ trên xuống.

Theo bản năng Diệp Giai Nhi cắn răng, một bàn tay bám vào vách đá, một tay khác nhanh chóng nắm lấy cổ tay Thẩm Hải Băng.

May mắn, cổ ta Thẩm Hải Băng mảnh khảnh, cô có thể nắm bằng một tay, nếu không...

Nhưng mà vốn dĩ cô dùng hai tay mới giữ ổn thân mình, lúc này lại có thêm Thẩm Hải Băng, hơn nữa còn là một tay, thì càng thêm cố hết sức và khó khăn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng.

Nhưng mà, sau khi Thẩm Hải Băng nhìn thấy Diệp Giai Nhi, tất cả uất ức và nỗi hận trong lòng cô ta đều bộc phát: "Buông tay! Tôi không cần cô cứu!"

Diệp Giai Nhi không nói chuyện, cô vẫn cắn chặt răng, thậm chí môi cũng cắn chảy máu, dùng hết sức chống đỡ!

Chỉ cần lên tiếng, người sẽ thả lỏng, một khi thả lỏng, sẽ không thể lại chống đỡ!

"Buông tay! Tôi không cần cô cứu, không cần cô ở đây giả người tốt, mới vừa rồi ở trên vách núi chỉ hận không thể để tôi bị mấy tên kia làm nhục, lúc này lại làm bộ hành động như người tốt, Diệp Giai Nhi, cô không tự mình thấy ghê tởm sao?"

Những việc xảy ra trên núi kia, Thẩm Hải Băng cô ta tuyệt đối sẽ không quên!

Tuy khát khao sống rất mạnh mẽ, nhưng Diệp Giai Nhi cuối cùng thì vẫn là một cô gái, dù là thể lực, hay là lực cánh tay cũng có hạn, hơn nữa, lúc này còn mang thai năm tháng!

Bàn tay đang giữ lấy vách đá kia, chỗ khớp xương đã trắng bệch, còn mấy chỗ khác thì xanh tím, sức lực của cô đang dần trôi đi, cánh tay giống như trật khớp vậy không có cảm giác, tay đang giữ lấy Thẩm Hải Băng cũng dần buông lỏng...

Lại nghe thêm mấy lời kia của cô ta, Diệp Giai Nhi cuối cùng giận dữ hét lên: "Cô! Có thể im lặng trong chốc lát không!"

Lần này, ý định thật sự của cô ta cũng lộ ra, Thẩm Hải Băng cười lạnh: "Có bản lĩnh, lúc này cô buông tôi ra đi!"

"Cô cho rằng tôi không dám sao?"

Câu nói của cô thật ra chỉ là muốn dọa Thẩm Hải Băng, muốn cô ta im lặng!

Nhưng cánh tay trái đang kéo Thẩm Hải Băng của cô cũng dần đuối sức, mất cảm giác, rốt cuộc hết sức chống đỡ, thật sự đang dần buông lỏng ra...

Sau đó, chỉ nghe một tiếng la chói tai vang vọng, Thẩm Hải Băng thẳng tắp rơi xuống...

Nghĩ sao Diệp Giai Nhi cũng không ngờ kết quả là như vậy, cô cũng là phụ nữ, cô cũng sẽ cảm thấy mệt, cũng sẽ kiệt sức.

Mới vừa rồi, cô cũng không phải cố ý buông tay, mà là thật sự không thể chịu được sức nặng nữa, mãi đến lúc này, cánh tay của cô cũng đã chết lặng, không có chút tri giác, giống như là đã gãy vậy!

Trơ mắt nhìn Thẩm Hải Băng rơi xuống, cô khiếp sợ, khó chịu, áy náy không thể hình dung trào dâng, choáng váng hoa mắt!

Diệp Giai Nhi nhìn lên phía trên, cô nhìn thấy bóng dáng vội vã chạy tới của anh, tuy cách xa như vậy, nhưng cô vẫn thấy rõ ràng nỗi đau dày đặc cũng như là sự trào phúng, thất vọng, còn có thù hận trong đôi mắt anh.

Tất nhiên anh sẽ cho rằng là cô cố ý buông tay!

Mà thật ra, cũng không thể phủ nhận, đúng thật là cô đã buông tay, dù cho cô có ngàn vạn lý do, nhưng buông tay là sự thật không thể chối bỏ!

Khi anh còn cách cô vài bước, cánh tay trái đang nắm lấy vách đá của cô dần trượt xuống, ngay cả hai chân cũng run rẩy không thể trụ lại.

Nhưng cảnh tượng như vậy, Thẩm Hoài Dương căn bản nhìn không tới, thứ duy nhất anh có thể thấy là gương mặt Diệp Giai Nhi lộ ra sau vách núi.

Lúc này, trong lòng Diệp Giai Nhi biết rõ mình đã không có đường lui.

Cô tận mắt thấy hai tay vô lực, bất lực buông ra, cũng tự mình cảm giác được chỗ hõm cô đang đặt chân trượt đi, rốt cuộc không có chỗ bám.

Thật ra, cô cũng sợ chết, nếu không cũng sẽ không bám trụ vách núi lâu như vậy, nhưng mà lúc này thể lực của cô đã tới cực hạn, không thể chống đỡ thêm.

Cảm thụ nỗi sợ kia đánh úp tới, Diệp Giai Nhi nhắm mắt lại, cắn răng, run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối, cô cũng không mở miệng xin anh cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.