"Phải không?" Bàn tay thả bên người của Diệp Giai Nhi siết chặt lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Hải Băng: "Hai người khiến tôi buồn nôn!"
"Không ngờ, cô vậy mà cũng là người cùng cảnh ngộ!" Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi.
"Thật sự là người cùng cảnh ngộ, so với hai người, cũng không tốt hơn chút nào, chồng không yêu, mẹ chồng thì ghét, chồng và tình nhân hôn nhau say đắm ngay trước mặt, hoàn cảnh của ai còn tệ hơn tôi?"
Diệp Giai Nhi châm chọc cười, tiếp tục nói: "Nể mặt chúng ta đều là người cùng cảnh ngộ, tôi cho hai người một số tiền lớn, sau đó hai người nhanh chóng rời đi đi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, như thế nào?"
"Vì sao bọn tôi phải nghe cô?"
"Bởi vì chỉ có vậy, hai người mới có thể cầm tiền an toàn rời đi, không cần lo lắng có cảnh sát đuổi theo, còn có được một số tiền, sao lại không làm?"
"Cô nói rất đúng, nhưng khi chúng tôi quyết định làm chuyện này, đã không tính có đường quay lại, phần cô, chúng tôi thấy cô hợp với tính bọn tôi, cho nên chúng tôi không làm khó cô, cô đi đi, nhưng người phụ nữ này phải ở lại!"
Hai người bao vây lấy Thẩm Hải Băng ở giữa, không có để ý tới Diệp Giai Nhi nữa.
"Nếu đã khiến bọn tôi vợ con ly tán, hôm nay chúng tôi cũng muốn nếm thử, mùi vị của người phụ nữ này, dù sao cũng là người phụ nữ đã ăn nằm với Thẩm Hoài Dương, tư vị chắc chắn rất đặc biệt!"
Nghe vậy, gương mặt Thẩm Hải Băng biến sắc, không ngừng lùi về sau.
Hai người đàn ông cũng di chuyển, một người bước lên, kéo vai Thẩm Hải Băng, người còn lại cởi áo cô ta ra.
Mưa lạnh như băng rơi lên người Thẩm Hải Băng khiến cô ta không ngừng run, trừ đó ra, còn là sự sợ hãi thốt không nên lời.
Hành động của hai người họ rất điên cuồng, tay dùng rất nhiều sức, quần áo trên người Thẩm Hải Băng quả thật không phải lấy tay cởi, mà là mạnh bạo xé toạc ra!
Vẻ mặt Diệp Giai Nhi đứng bên cạnh cũng thay đổi, rất sốt ruột.
Tuy rằng cô không muốn nhìn thấy Thẩm Hải Băng, nhưng lúc này, cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta bị hai người đàn ông làm ô uế.
Dưới tình thế cấp bách, cô giơ tay mò kiếm điện thoại, lại trống không, không có đụng phải gì, hiển nhiên là lúc đi ra ngoài quên đem!
Nếu lúc này xuống núi đi tìm người, chắc chắn là tới không kịp, hơn nữa, cô cũng không yên tâm rời khỏi đây!
Diệp Giai Nhi rắn chặt môi, sốt ruột đi tới đi lui tại chỗ, nghĩ cách.
Mà động tác của hai người đàn ông kia quá nhanh, mới chớp mắt, không ngờ đã lột sạch áo trên của Thẩm Hải Băng.
Dưới tình thế cấp bách, cô cũng không kịp muốn cái gì, chỉ tiến lên, dùng sức đẩy mạnh hai người ra, hung ác cười lạnh mắng Thẩm Hải Băng: "Mọi người đều nói làm kẻ thứ ba không có kết quả tốt, lúc này thật sự đã nhận báo ứng rồi nhỉ?"
Hai người đàn ông muốn đẩy Diệp Giai Nhi ra, nhưng cô lại giãy giụa, chỉ vào mũi Thẩm Hải Băng mắng: "Hai người đừng ngăn tôi, hôm nay tôi nhất định phải xả hết những tức giận trong lòng ra!"
Có lẽ lúc này Thẩm Hoài Dương đã ở trên đường lên núi, cô có thể kéo dài bao lâu thời gian thì kéo bấy nhiêu.
Chỉ vào mũi Thẩm Hải Băng, cô hùng hổ mắng chửi, khuôn mặt đầy sự tức giận.
Người Thẩm Hải Băng lạnh tới phát run, nhưng phần nhiều là chật vật và lúng túng, lại nghe mấy lời của Diệp Giai Nhi, cô ta cuối cùng cũng lạnh lùng nhìn cô, trong lòng hận cô không thôi.
Mới đầu, hai người đàn ông còn nghe rất đã tai, nhưng sau đó dần mất đi hứng thú, trực tiếp đẩy Diệp Giai Nhi qua một bên, không có thời gian lại nghe cô xả giận.
Dưới chân trơn trượt, Diệp Giai Nhi suýt ngã ra đất, mà lúc này Thẩm Hải Băng đã bị hai đàn ông đè ra đất.
Dưới lưng là tảng đá lạnh lẽo, mặt Thẩm Hải Băng tái nhợt không còn giọt máu, giọng nói cũng không êm tai như ngày thường, mà mang theo sự bất lực và tuyệt vọng: "Hoài Dương, cứu tôi, Hoài Dương..."
Hành động của hai người đàn ông rất thô bạo, mục đích của bọn họ chỉ là vì phát tiết oán hận trong lòng mà thôi, giơ tay, trực tiếp kéo quần Thẩm Hải Băng xuống.
Thẩm Hải Băng lớn tiếng thét, không ngừng giãy giụa, bởi vì la hét, tiếng cũng khàn đi.
Lúc này Diệp Giai Nhi cũng vô cùng bối rối và hoảng loạn, cô nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ có thể làm vũ khí.
Nhưng nhìn xung quanh không có gì cả ngay cả nhánh cây cũng không có, cô gấp như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, tình cảnh của Thẩm Hải Băng, làm cô không kiềm được mà run rẩy.
"Mẹ nó! Cậu lại đây, kéo chân của cô ta ra cho tôi, kéo được bao nhiêu cứ kéo, ông đây hôm nay không tin, chúng ta từng người lên làm, lại không thể cưỡng chết tình nhân của Thẩm Hoài Dương!"
Người đàn ông còn lại đáp lời, đi qua, hai tay dùng sức, tách chân vẫn luôn khép chặt của Thẩm Hải Băng ra....
Vẻ mặt Thẩm Hải Băng tái nhợt, tóc tai bị mưa làm ướt nhẹp, cô ta lạnh, hoảng sợ, người run rẩy như chiếc lá lung lay trong gió.
Hành động của hai người đàn ông lúc này cũng điên cuồng lên, giống như là mất đi lý trí, đem oán hận với Thẩm Hoài Dương toàn bộ xả ra trên người Thẩm Hải Băng.
"Đủ rồi!" Diệp Giai Nhi lớn tiếng nói, rất kích động, muốn thu hút sự chú ý của họ: "Giờ ở đây tôi có chi phiếu, không phải hai người muốn sao?"
Nghe vậy, hai người đàn ông chưa kịp nói gì, Thẩm Hải Băng cũng đã tức giận, bất lực, giọng lạnh lẽo khàn khàn nói: "Không cần cô ở đây làm bộ làm tịch!"
Trong lòng cô ta vô cùng hận Diệp Giai Nhi!
Diệp Giai Nhi nhăn mày lại, nhưng đã thành công thu hút sự chú ý của hai người đàn ông, ít nhất, hành động lúc này của hai người họ ngừng lại.
Người đàn ông cầm dao nhìn về phía Diệp Giai Nhi, cười lạnh không cho là đúng: "Người ta đều ghét bỏ cô hư tình giả ý, cô cần gì phải bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác?"
"Đối với tôi, cũng không phải bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, chúng ta cùng lên núi, cùng gặp phải kẻ bắt cóc, cô ta gặp phải chuyện này, tôi lại không bị gì, chỉ cần là người thông minh biết quan sát đều sẽ hoài nghi tôi, cho nên, tôi làm vậy cũng không phải vì cứu cô ta, mà là vì bảo vệ chính mình, tôi cũng không vĩ đại như hai người nghĩ đâu!"
Cô hoàn toàn không biết lúc nào sẽ có người tới, trước mắt điều duy nhất có thể làm là kéo dài thời gian, có thể kéo nhiều thêm 1 phút là 1 phút.
Hơn nữa, chỉ dựa vào cô ta mà muốn đọ sức với hai người đàn ông, đó căn bản là không thể nào, hơn nữa, lúc này cô còn mang thai bụng lớn như vậy, nếu là trước kia, cũng chỉ có chịu chết.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, hai người đàn ông hoảng hốt, vội vàng nhìn qua.
Theo tầm mắt của hai người, Diệp Giai Nhi cũng xoay người nhìn qua, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, cơ thể đăng căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Tay vẫn luôn siết chặt thành đấm thả lỏng ra, mà chỗ kia đã bị móng tay bấm đến xanh tím, thình thịch, trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực cũng bình tĩnh lại.
Nhìn thân hình cao to kia, nước mặt nơi khóe mắt Thẩm Hải Băng lập tức chảy ra, cứ im lặng nhìn Thẩm Hoài Dương như vậy.
Đôi mắt thâm sâu của anh giống như phủ thêm một lớp bóng đêm thâm trầm, trong đồng tử có tơ máu đỏ rực, có cảm giác tiêu điều sau mưa bão.
Hai người đàn ông cũng cảm nhận được, nhanh chóng kéo lại cái quần đã tuột xuống đầu gối, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dương.
Đồng thời, trở tay, để dao lên cổ Thẩm Hải Băng, dao rất bén, cắt vào da thịt non mềm, máu lập tức chảy ra.
"Là anh làm sai trước, do đó tất nhiên phải trả giá cho điều mình gây nên, mà cô ta, chỉ là vật hi sinh, đừng tiến lên trước nữa!"
Hai người đàn ông kéo theo Thẩm Hải Băng, từng bước một lui ra sau.
Một người đàn ông thật sự bị ánh mắt của anh dọa sợ, nhưng anh ta không có lùi bước: "Hợp đồng kia của công ty là tổng giám đốc Trần kêu chúng tôi lộ ra ngoài, anh đuổi chúng tôi khỏi công ty thì thôi đi, vậy mà còn muốn đưa chúng tôi vào tù, cho nên, đây là là anh đáng đời!"
Vẻ mặt Thẩm Hoài Dương âm trầm lạnh lẽo, khi nhìn qua Thẩm Hải Băng, khớp xương ở tay lại phát ra tiếng răng rắc.
Bước chân của anh không hề dừng lại, anh giống như không nghe thấy lời hai người vậy, bước nhanh về phía họ.
Khi anh đi ngang qua người cô, Diệp Giai Nhi không nhịn được dặn dò: "Cẩn thận một chút."