Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 143: Chương 143: Cô đi đi, còn cô ta phải ở lại




Diệp Giai Nhi giống như là thứ uy hiếp tới anh vậy, chỉ cần nhắc tới, sẽ khơi ra muôn vàn sự giận dữ, ngay cả lí trí cũng biến mất.

"Ai nói thế?" Giọng anh trầm trầm, lạnh lẽo.

"Không ai nói, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, ba năm trước cậu có thể chụp ảnh chung với tôi, nhưng ba năm sau lại không được, như vậy, lí do duy nhất chỉ có thể là Giai Nhi, cô ấy là vợ cậu, chắn là cậu kiêng dè cô ấy, cho nên mới từ chối tôi như vậy, không phải sao?"

Kiêng dè Diệp Giai Nhi, kiêng dè người phụ nữ tiếng nào tiếng nấy đều nói là ghét anh, không giây phút nào là không muốn ly hôn với anh, thật sự rất châm chọc... buồn cười...

Cùng lúc đó, khóe môi Thẩm Hoài Dương nhếch lên trào phúng, nói với Thẩm Hải Băng: "Cô cảm thấy tôi sẽ kiêng dè sao?"

Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt và sự kiên nhẫn của anh!

Người phụ nữ tiếng nào tiếng nấy đều nói là ghét anh, không giây phút nào là không muốn ly hôn với anh, cuộc sống của Thẩm Hoài Dương anh không có cô vẫn có thể diễn ra một cách tốt đẹp!

Cô thật sự cho rằng, Thẩm Hoài Dương anh không thể thiếu cô sao?

Nhưng mà, Thẩm Hải Băng nghe những lời này, lại cảm thấy đây là gián tiếp cho cô ta hứa hẹn, cũng khiến trái tim cô ta xuất hiện niềm vui và sự xao xuyến khôn tả.

Anh sẽ ly hôn với Diệp Giai Nhi!

Nếu, anh ly hôn với Diệp Giai Nhi, như vậy cô ta...

Bây giờ, có cùng cô ta chụp ảnh chung không, trở nên không quan trọng chút nào, quan trọng là... cô ta biết trong lòng anh có cô ta, như vậy cũng đã đủ rồi, hơn nữa, sau này anh cũng sẽ thuộc về cô ta!

Cô ta bước qua, gương mặt xinh đẹp dưới cơn mưa phùn có vẻ rất trong trẻo, Thẩm Hải Băng đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tính tình cô ta vốn lạnh nhạt, lúc này lại nóng bỏng như một ngọn lửa, cái gì cũng không dập tắt được.

Cô ta giơ cánh tay thon dài tinh tế của mình lên, choàng qua cổ anh, kiễng mũi chân.

Một tay khác cầm lấy tay to của anh, đặt lên eo thon của mình, người dựa sát vào anh.

Khi một cô gái làm ra hành động tới mức này, như vậy ý tứ và ẩn ý của cô ta đã biểu đạt rất rõ ràng.

Cô ta muốn... anh...

Thẩm Hoài Dương híp mắt, ngay sau đó, anh nhăn mày lại, động tác bất thình lình của cô ta khiến anh bất ngờ, và có hơi mất tự nhiên, đơ người ra.

Nhưng, sự bất ngờ này chỉ diễn ra trong giây lát, cánh tay anh đặt lên vai cô ta rồi đẩy ra.

Gương mặt Thẩm Hải Băng ửng hồng, nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt cô ta giống có chứa muôn vàn tình cảm.

Nhưng Thẩm Hoài Dương không có cảm xúc gì, nghe mùi nước hoa quanh quẫn bên mũi kia, anh lại nhớ tới mùi chanh nhè nhẹ.

Lúc này, Thẩm Hải Băng mới nhớ ra, chỗ này còn ở trên đường, tuy là tương đối vắng vẻ yên ắng, nhưng cũng không có nghĩa là không có người tới, mà bản thân cô ta vừa rồi...

Gương mặt vẫn luôn bình thản lại ửng đỏ, cô ta hít một hơi thật sâu, nói: "Hoài Dương, mấy thứ buổi sáng tôi mua để ở biệt thự, tôi ở chỗ này chờ cậu, sau đó cùng đi leo núi."

Anh ậm ừ cổ họng, bật ra một tiếng hừ nhẹ, lập tức, anh quay người, đi về phía chân núi, ánh mắt nặng nề.

Đợi anh đi rồi, Thẩm Hải Băng thở ra một hơi, đứng tại chỗ, xuyên qua cơn mưa phùn cô ta cảm thấy trước mắt là những tia nắng long lanh, cô ta lắc lư cơ thể, tại đó nhảy múa.

Đi qua rừng trúc, Diệp Giai Nhi vô tình nhìn thấy cảnh này, môi cô nhếch lên, vừa trào phúng vừa chua xót.

Thật sự là bao nhiêu nhà vui thì bấy nhiêu nhà sầu, câu này dùng từ thật chuẩn xác, phù hợp, hợp tình hợp cảnh.

Cô không nhìn Thẩm Hải Băng quá nhiều, chỉ là lạnh nhạt nhìn vài lần, cô tiếp tục đi lên núi.

Tuy nói là núi, nhưng con đường cũng không gập ghềnh, rất bằng phẳng, ngắm cảnh dưới núi trong cơn mưa phùn, thật là rất đẹp, ít nhất... khung cảnh bao la... Có thể khiến những nặng nề trong lòng cô vơi đi...

Tất nhiên, Thẩm Hải Băng cũng thấy Diệp Giai Nhi, nghĩ tới dáng vẻ bất bình thường vừa nãy của mình, cô ta hơi xấu hổ, nên chỉ đi theo phía sau cô dần đi lên núi.

Chỉ là hai người đều không có để ý tới, phía sau họ có hai người đàn ông lén lút đi theo, bọn họ thì thầm cái gì đó, nhưng mà, trong ánh mắt bọn họ lộ ra sự tàn nhẫn và nguy hiểm!

Một người đi trước người theo sau, Diệp Giai Nhi nghe tiếng bước chân phía sau nhưng không có quay đầu lại, cô vốn không thích Thẩm Hải Băng.

Cô ta thích đi theo phía sau, đó là chuyện của cô ta, không liên quan gì tới cô.

Núi không cao, nhưng cũng không thấp, may mà cảnh ven đường khá đẹp, khiến tâm trạng nặng nề kia nhẹ đi phần nào.

Khoảng 40, 50 phút sau, thì đã tới đỉnh núi, bởi vì trời mưa, không khí rất mát mẻ, giữa núi có sương mù lượn lờ.

Do là mưa phùn mùa xuân, cho nên cảm giác mưa rơi xuống chạm vào người rất thoải mái, không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn có chút thích.

Mưa phùn khiến cảnh sắc mờ ảo, đứng ở đỉnh núi, gió nhẹ thổi vào mặt, thật sự là một sự hưởng thụ tuyệt vời.

Vô ý nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy rõ Thẩm Hải Băng đang đứng bên cạnh, không biết khi nào thì, cô ta cũng lên tới đỉnh núi rồi.

Nhưng mà, suy nghĩ khác nhau không có tiếng nói chúng, cho nên dù bây giờ hai người cach nhau khá gần, cô cũng không có ý nói chuyện với cô ta.

Hơn nữa quan hệ giữa hai người lúc này là chán ghét nhau, thật sự là không cần nói chuyện.

Mưa ngày càng to, không thể tiếp tục đứng đó đội mưa nữa, mà đối diện đúng lúc có một cái chòi nghỉ chân, có thể tránh mưa.

Diệp Giai Nhi bước chân đi về hướng đó, cô nghe rõ ràng tiếng Thẩm Hải Băng ở phía sau gọi điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng: "Hoài Dương, bây giờ tôi đang ở trên đỉnh núi, ừ, có đem theo dù..."

Từ câu từng chữ đó rõ ràng rành mạch giống như kim mảnh đâm vào lòng cô, nỗi đau râm ran, nhưng lại đau đến tê dại.

Trong chòi nghỉ, Thẩm Hải Băng ngồi đối diện cô, Diệp Giai Nhi coi cô ta như vô hình, chỉ lẳng lặng nhìn đỉnh núi mông lung mờ ảo, loáng thoáng ở xa xa.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, Diệp Giai Nhi đứng dậy, nhíu mày, không quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi mà định rời khỏi.

Cả biệt thự và ngọn núi này đều là tài sản riêng, có thể đi vào trừ nhân viên công tác, chỉ có thể là anh.

Lúc này trời mưa lớn như vậy, nhân viên công tác tự nhiên không thể nào lên núi, mà vừa rồi anh nói điện thoại với Thẩm Hải Băng, không phải anh, thì là ai?

Nhưng, mới rời đi vài bước, liền nghe tiếng chói tai của Thẩm Hải Băng vang lên: "Mấy người làm cái gì?"

Theo bản năng, cô dừng bước, quay đầu lại, thì thấy hai người mặc quần áo nhân viên đi về phía này, trong tay họ cầm theo con dao bén nhọn.

Thẩm Hải Băng lùi từng bước về phía sau, gương mặt thanh tú trắng bệch, nhưng nhìn vẫn khá bình tĩnh.

Cùng lúc đó, hai người cũng để ý tới Diệp Giai Nhi bên cạnh, lập tức mỗi người một bên, chặn cô và Thẩm Hải Băng lại ở trong.

"Các người muốn gì?" Diệp Giai Nhi giữ cho bản thân bình tĩnh, nhìn hai người, thuận tiện nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau lưng là vách núi, con đường duy nhất đã bị hai người chặn lại, cơ bản là không có đường trốn.

Nhìn hai người ăn mặc như vậy thì chắc chắn là có âm mưu, như vậy có thể đoán, hoặc là muốn tiền, hoặc là có ân oán với một trong ba người họ, trên cơ bản chỉ có hai nguyên nhân này.

"Thứ bọn ta muốn, cô có thể cho sao?" Người đàn ông cầm dao nhọn lạnh lùng nói.

"Ngoại trừ tiền, mấy người còn muốn cái gì?"

"Tất nhiên là mạng!"

Thẩm Hải Băng nhăn mày: "Nhưng mà, chúng tôi không có thù hằn gì với hai người, hơn nữa ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, vì sao muốn mạng của chúng tôi?"

"Chúng tôi với các cô không có thù hằn, nhưng có người lại có thù với bọn tôi, nói trắng ra, hai người là quỷ chết thay!"

Người đàn ông cầm dao cũng phụ họa theo: "Hai người, một người là vợ anh ta, một người là tình nhân, trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc trong đời người, vậy mà lại hại bọn tôi đến nỗi này, vợ con ly biệt, cuộc sống ấm no cũng không có, sao chúng tôi có thể bỏ qua cho anh ta?"

Thẩm Hải Băng lúc này tất nhiên đã nghe hiểu nguyên nhân, cô ta lắc đầu kiên quyết nói: "Hoài Dương không phải người như vậy, nếu không có lý do gì, anh ấy chắc chắn sẽ không làm vậy, vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là do hai người."

Nghe vậy, sắc mặt hai người lại dữ dằn hơn, lạnh tanh nhìn chằm chằm Thẩm Hải Băng, trong ánh mắt toát ra sự âm trầm và điên cuồng, làm cho người ta hoàn toàn không biết giây tiếp theo, bọn họ sẽ làm ra hành động gì.

Trong lòng Thẩm Hải Băng sợ hãi, chậm rãi lùi về sau, mà lúc này Diệp Giai Nhi lại lên tiếng: "Từ đầu các người đã luôn theo dõi chúng tôi phải không?"

"Đúng vậy, bọn tôi đã theo dõi các người từ sáng sớm, tiện thể nói cô nghe, lúc cô còn chưa lên núi, chồng cô và tình nhân đang ôm nhau hôn hít đó!"

Lực chú ý của người đàn ông bị phân tán, sự điên cường cũng giảm đi chút, nhìn về phía Diệp Giai Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.