5h sáng, Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, cả một đêm, cô không có thực sự ngủ, chỉ cảm thấy mình vẫn luôn ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Dứt khoát không ngủ nữa, cô mặc quần áo xong, đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nhưng vừa mới đứng vững, lại sững sờ đứng tại đó.
Đúng lúc cửa phòng của Thẩm Hải Băng cũng được mở ra, người đi ra trước là Thẩm Hoài Dương, quần áo trên người anh có chút nhăn nhúm, đặc biệt là cúc áo ở phần cổ áo trên chiếc áo sơ mi được cởi ra rất nhiều, một phần ngực bóng loáng lộ ra ngoài.
Mái tóc đen dày rối tung, tùy ý, hơi thở có chút gấp gáp, không biết lúc nãy đã làm cái gì.
Sau đó, Thẩm Hải Băng theo sau đi ra, trên người cô ta vẫn mặc bộ đồ ngủ vải mỏng, chỉ là lúc này rõ ràng có chút lộn xộn, khuôn mặt tối hôm qua còn trắng bệch, lúc này lại hồng nhuận, động lòng người.
Ánh mắt của cô ta sáng ngời, hơi thở cũng có chút hổn hển, ngực phập phồng, trên mặt mang theo nụ cười.
Cảnh tượng này trực tiếp đánh thẳng vào trái tim của Diệp Giai Nhi, đột nhiên, cô cảm thấy chân tay lạnh toát, muốn cử động, nhưng lại không thể bước về phía trước dù chỉ một bước.
Đương nhiên Thẩm Hoài Dương cũng nhìn thấy cô, đôi mắt lạnh lùng, u ám lướt qua, đôi chân dài di chuyển, đi qua cô, đi thẳng về phía trước.
Thẩm Hải Băng đi theo sau, đi qua bên cạnh Diệp Giai Nhi, nụ cười trên khóe miệng cô ta đẹp đến mức không thể nói nên lời, trên người tỏa ra mùi hương khiến người khác mê mẩn, rất nhẹ nhàng…
Chỉ là, tối qua cô mới đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ đã nóng lòng muốn ngủ với nhau như vậy sao?
Cô cứ nghĩ là sức chịu đựng của mình đã đủ lớn rồi, có thể chịu đựng được, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, đầu óc vẫn trống rỗng.
Lẽ nào, tối qua bọn họ đã ngủ với nhau?
Trong đầu vẫn luôn trăn trở, Diệp Giai Nhi thở hổn hển, nghiến răng, rất lâu sau mới dần bình tĩnh lại, ngồi trên sofa, trong tay cầm một cốc nước ấm, để làm ấm tay chân của mình.
Những lời như thế một khi nói ra, chứng minh mối quan hệ giữa hai người chỉ là hữu danh vô thực, cho dù tối hôm qua hai người họ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cô, hoàn toàn không liên quan.
Uống từng ngụm nước ấm, nhưng tay cô lại luôn run rẩy, run rẩy…
Đi du lịch tuần trăng mật?
Đây chỉ sợ là tuần trăng mật của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng, cũng tốt, vừa bắt đầu đã không có mong đợi, lúc này rõ ràng cũng sẽ không quá thất vọng.
Nhưng, trái tim lại đau đến mức tê liệt, rất đau, cô ngồi trên sô pha rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối hai người vẫn chưa trở về, có lẽ là một tiếng, hai tiếng, hay ba tiếng…
Tình cảm luôn là như vậy, lúc bản thân bạn lựa chọn con đường kia, đã không còn đường để quay lại, trừ khi, bạn có thể giải phóng bản thân mình….
Nếu như, không thể hoàn toàn giải phóng bản thân mình, vậy thì thứ mà cô sắp phải đối mặt chính là sự đau khổ vô bờ.
Rất lâu sau, Diệp Giai Nhi mới đứng dậy, đi ra khỏi biệt thự, lúc này trời đã sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, chiếu rọi xuống hoa cỏ xung quanh càng thêm tươi đẹp.
Hương hoa phảng phất trong không khí, chan chứa, hương thơm thoang thoảng rất nhẹ, thơm dịu như vậy, nhưng cô lại không chút hứng thú.
Chiếc xe màu đen đỗ bên ngoài biệt thự đã biến mất, rất rõ ràng, hai người đã cùng nhau rời đi.
Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, dịu dàng, nhưng giây phút này Diệp Giai Nhi lại cảm thấy rất chói mắt, thận chí đâm vào mắt cô đến mức có chút đau.
Thời gian ngày càng dài, trong lòng Diệp Giai Nhi cũng dần bình tĩnh lại, mặc dù tràn ngập vết thương, nhưng vẫn có thể hít thở.
Hôm nay, đã ba ngày kể từ sáng ngày hôm đó hai người cùng nhau rời đi.
Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng, sống cùng trong một căn biệt thự, ba ngày nay cô chưa từng gặp hai người một lần nào.
Cho dù là sáng sớm, hay là tối muộn, chưa từng gặp qua hai người bọn họ.
Lẽ nào, mấy ngày nay hai người họ vẫn luôn ngủ cùng với nhau.
Trong lòng luôn không thể khống chế được là suy đoán như vậy, mặc dù trong lòng cô đã hoàn toàn không thể khống chế được.
Cô biết rất rõ, không thể tiếp tục như vậy, nếu không, chỉ sẽ khiến bản thân mình càng lún sâu vào, cuối cùng không thể tự giải thoát.
Mấy ngày nay, biểu hiện của anh đã rất rõ ràng, trong lòng anh chỉ yêu Thẩm Hải Băng, điều này đã không cần nghi ngờ.
Không phải cô không tranh giành cuộc hôn nhân này, mà trong lòng anh lại yêu người khác, khi mà trái tim của người đàn ông không thuộc về bạn, muốn một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực thì có tác dụng gì?
Cô cũng không thể ngày một sa sút như vậy, trong lòng anh đã không có cô, sao có thể quay đầu lại nhìn cô chứ?
Điều chỉnh lại tâm trạng của mấy ngày hôm nay, mỗi ngày cô đều nghỉ ngơi đúng giờ, sáng sớm thức dậy, hít thở bầu không khí trong lòng, đi đi lại lại ngắm phong cảnh xung quanh, tĩnh tâm lại.
Cho dù, buổi tối thường xuyên mất ngủ, cho dù sẽ cảm thấy cô đơn và đau đớn, nhưng những thứ này cô đều phải trải qua, đều phải đi qua.
….
Trong rừng trúc hẻo lánh.
Những cánh rừng trúc, lá trúc xanh biếc, từng mảng từng mảng nối tiếp nhau, dường như muốn nối liền với đường chân trời, khiến cả vùng trời đều phủ lên một màu xanh lá.
Thời tiết hôm nay không quá đẹp, mưa phùn liên miên, nhưng lá trúc bị nước mưa gột rửa càng thêm đẹp.
Mở ô ra, Thẩm Hải Băng đi trên con đường nhỏ giữa rừng trúc, hòa vào rừng trúc.
Cô ta chưa từng nhìn thấy một rừng trúc đẹp như thế này, xanh như thế này, lá trúc xòe ra, gió thổi qua, phát ra những tiếng xào xạc.
Thẩm Hoài Dương đi sau cô ta, hai người một trước một sau đi về phía trước, quay người lại, khóe miệng Thẩm Hải Băng cong lên nở một nụ cười xinh đẹp: “Hoài Dương, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, trước đây chúng ta đã đi đến rất nhiều rừng trúc, nhưng không có đẹp như thế này, cậu cầm lấy điện thoại giúp tôi chụp ảnh đi.”
Trong lúc nói chuyện, bước chân Thẩm Hải Băng vẫn di chuyển, đứng trước rừng trúc rậm rạp xanh tươi kia, sau đó, quay đầu lại.
Bàn tay to mà gầy guộc cầm lấy điện thoại, Thẩm Hoài Dương mở máy ảnh, ấn nút chụp.
Thẩm Hải Băng đi đến gần, nhìn bức ảnh, sau đó nói: “Chúng ta chụp một bức đi.”
Thời gian dài như vậy, ảnh chụp chung của cô ta và anh cũng chỉ có một bức, bây giờ có cơ hội như thế này, cô ta không muốn bỏ qua.
Nghe thấy vậy, trong đầu Thẩm Hoài Dương chợt nhớ đến lúc ở Trường Thành, người phụ nữ kia cũng đã từng nói như vậy, chỉ là, cuối cùng anh vẫn không đồng ý.
Một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Thẩm Hải Băng ngạc nhiên nhìn sang, lại phát hiện đôi mắt thâm sâu của anh tối sầm lại, không đoán ra được đang nghĩ gì, dường như có chút thất thần.
“Hoài Dương….” Cô nhẹ giọng, lại lên tiếng gọi.
Ánh mắt khẽ động, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương vô cùng bình tĩnh, mấp máy môi, giọng nói trầm thấp cất lên: “Tôi giúp cô chụp....”
“Nhưng, tôi lại muốn hai chúng ta cùng chụp.” Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt dịu dàng rất xinh đẹp.
Ba ngày nay, hai người ngoại trừ buổi tối không ngủ cùng nhau, hầu hết thời gian đều ở cùng nhau.
So sánh với khoảng thời gian ba năm trước, bây giờ thời gian ở cùng nhau rõ ràng nhiều hơn, hơn nữa còn không có sự ngăn cản của Tô Tình, tự do thoải mái hơn.
Duy nhất có một điểm khác biệt, đó chính là có thêm Diệp Giai Nhi!
Còn có, trải qua mấy ngày ở chung, Thẩm Hải Băng luôn cảm thấy anh nói ít hơn rất nhiều, không bằng ba năm trước ở cùng cô ta.
Nhưng sau này, cô ta lại thoải mái hơn, khoảng thời gian ba năm, lúc bắt đầu nói ít cũng hợp tình hợp lý, không phải sao?
“Từ trước đến nay tôi vẫn không thích chụp ảnh, cô biết mà...” Thẩm Hoài Dương đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, ánh mắt rơi trên người cô ta.
“Tôi biết, nhưng xa cách ba năm, muốn chụp ảnh với cậu, cũng không thể sao?” Vẻ mặt cô ta tràn đầy sự cô đơn, còn có sự bi thương.
Lông mày dài, hẹp khẽ động, lúc Thẩm Hoài Dương đang chuẩn bị nói chuyện, Thẩm Hải Băng lại giành nói trước: “Lẽ nào, cậu đang sợ Giai Nhi?”
Trong lòng anh vốn rất bình tĩnh, không chút dậy sóng, nhưng lúc này nghe thấy tên người phụ nữ kia, ngọn lửa tức giận trong lòng lại bùng lên.