Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 141: Chương 141: Cô, nhất định phải chịu đựng




Người kia đương nhiên là chỉ Thẩm Hải Băng, mặc dù chán ghét, nhưng không chán ghét đến mức kia, cô cố ý phóng đại lên.

Thẩm Hải Băng không phải là người phụ nữ mà anh yêu sao? Cô chửi người phụ nữ anh yêu đến mức như vậy, chắc chắn anh sẽ nổi giận, trong cơn tức giận, nói không chừng anh sẽ đồng ý với cô.

“Còn có, ở cùng anh lâu như vậy, cũng khiến tôi vô cùng chán ghét, nếu như có thể, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một ánh mắt, bởi vì, mấy người đều khiến người khác sinh ra chán ghét như vậy!”

Nghe thấy vậy, Thẩm Hoài Dương tức đến mức bật cười, đôi môi mỏng cong lên, lạnh lùng mà giận dữ nhìn chằm chằm vào cô: “Thật sự chán ghét như vậy?”

“Đương nhiên rồi, tôi là cô giáo, sẽ không bao giờ nói dối.” Cô nói.

Vòng cung lạnh lùng kia có chút thay đổi, giọng nói của Thẩm Hoài Dương từ trong kẽ răng phát ra, con ngươi u ám giống như muốn nuốt chửng người khác: “Vậy thì, cứ chán ghét như thế này đi, tôi cảm thấy rất tốt….”

“Tôi chán ghét thì không sao cả, hoàn toàn có thể mắt không thấy tâm không phiền, vậy còn cô ta thì sao? Anh nhẫn tâm nhìn tôi nói cô ta một tiếng tiểu tam hai tiếng tiểu tam sao?”

Bầu không khí giữa hai người vừa ngột ngạt, vừa căng thẳng, lạnh lùng đứng song song với nhau, giống như một đống lửa khô đang muốn bùng cháy.

Thẩm Hải Băng đứng ở đó, phát hiện ra mình không thể tham gia vào, trong mắt hai người bọn họ giống như chỉ có đối phương, căn bản không có sự tồn tại của cô ta, cho dù là dưới trạng thái căng thẳng như lúc này.

“Diệp Giai Nhi!” Ngọn lửa trong mắt của Thẩm Hoài Dương cháy một cách dữ dội, anh càng chán ghét vấn đề này, cô lại càng nhắc đến một cách rất vui vẻ.

Anh hiếm khi gọi cả họ lẫn tên của cô, mỗi như thế này, anh thật sự đã tức giận!

“Tôi nói đâu có sai, tôi chỉ mắng cô ta là tiểu tam, cảnh ngộ của cô ta vẫn luôn ngượng ngùng như thế này, mà anh, cũng chỉ khiến tôi ngày càng thêm chán ghét, vô cùng chán ghét!”

Cô một câu chán ghét, hai câu chán ghét, từ trước đến nay chưa từng có người phụ nữ nào khiêu khích giới hạn của anh như thế này, hôm nay giới hạn và sự kiên nhẫn của anh đều đã bị cô khiêu khích, ngay cả đầu ngón tay cũng bị ngọn lửa tức giận thiêu đốt đến mức nóng rát, truyền đến tứ chi.

Trong sự thiêu đốt của ngọn lửa tức giận, Thẩm Hoài Dương tức đến mức bật cười, chỉ là nhiệt độ kia lại khiến người khác cảm thấy u ám, lạnh lẽo, càng thêm sởn gai óc: “Không phải mợ Thẩm muốn ly hôn sao, vậy được, tôi thành toàn cho cô…”

“Được.” Khóe miệng Diệp Giai Nhi thậm chí còn hơi cong lên, trả lời.

Thứ mà cô vẫn đợi chính là câu nói này, hôm nay kích thích lâu như vậy, chính là muốn có được kết quả này.

Bây giờ, cuối cùng cũng nghe thấy câu nói này như ý nguyện, mà trái tim của cô lại càng đau đớn, giống như sát muối lên vết thương vậy, đau một cách dữ dội.

Cảm giác đau đớn kia không giống với thường ngày, khiến trái tim cô, còn có cơ thể cũng run rẩy.

Dùng tất cả sức lực trên người cô mới có thể khiến bản thân mình bình tĩnh như bình thường, mỉm cười đứng ở đó!

Phản ứng như vậy khiến Thẩm Hoài Dương nghiến răng nghiến lợi, trong mắt càng phun ra ngọn lửa tức giận, khớp xương ở bàn tay phát ra những tiếng răng rắc.

Ánh mắt lạnh giống như tảng băng, tức giận quét qua người cô, bàn tay của anh nắm lấy vai cô.

Đau, rất đau, lực của anh rất lớn, giống như muốn bóp nát vai cô mới chịu yên, Diệp Giai Nhi đau đến mức nhíu chặt lông mày lại, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Khi cô cảm thấy vai mình sắp đứt ra, anh mới buông ra, khuôn mặt tuấn tú của anh không u ám như bình thường, mà bình tĩnh, lạnh lùng, lãnh đạm, xa cách, hơi thở lãnh lẽo từ trên người anh tỏa ra giống như không muốn người khác đến gần mình.

Không nói gì, cũng không thèm liếc nhìn Diệp Giai Nhi, đôi chân dài của Thẩm Hoài Dương di chuyển, trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.

Thẩm Hải Băng đứng bên cạnh giống như không khí, không chút do dự, vội vàng đi theo.

Vì vậy, trong biệt thự chỉ còn lại một mình Diệp Giai Nhi, bầu không khí yên tĩnh, không một tiếng động.

Thẩm Hoài Dương lúc rời đi dường như đã khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu gặp mặt, không, còn lạnh lùng hơn cả lần đầu tiền gặp mặt, sự lạnh lùng kia chính là phát ra từ trong xương tủy.

Đồng thời, trong lòng cô cũng hiểu, lần này, anh thật sự đã nổi giận, những lời nói kia đương nhiên cũng không phải là giả…

Trong lòng vẫn luôn muốn giải thoát, cuối cùng cũng đã đạt được, nhưng lại rất trống rỗng, khó chịu, cảm giác bị trói buộc ngày càng chặt hơn.

Con người sao có thể mâu thuẫn như vậy chứ….

Nhưng lý trí của cô vẫn luôn biết rất rõ, hôn nhân ba người lặp đi lặp lại như thế này không phải là thứ mà cô muốn…

….

Thẩm Hải Băng đi theo sau Thẩm Hoài Dương, chân của anh rất dài, cộng thêm bước đi cũng rất rộng, cô ta muốn đuổi theo, cũng tốn chút sức lực, vì vậy chỉ có thể chạy bước nhỏ theo sau.

Bước chân của cô ta vội vã, thỉnh thoảng còn đạp lên cành cây phát ra tiếng, nhưng từ đầu đến cuối anh đều giống như không nghe thấy, bước chân như bay, bước bước lớn đi về phía trước.

Cơ thể vừa mới khôi phục lại chưa được bao lâu, sau một lúc, cô ta cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, bước chân cũng chậm lại.

Ánh mắt rơi trên bóng lưng thẳng tắp của anh, Thẩm Hải Băng có chút thất thần, cô ta nhớ đến lúc nãy ở trong phòng khách, cuộc nói chuyện giữa anh và Diệp Giai Nhi.

Cho dù là từ trong lời nói của Diệp Giai Nhi hay là trên khuôn mặt, cô ta đều có thể nhìn ra, cô không nói những lời không thật lòng, mà thật sự có ý định ly hôn.

Nhưng, Hoài Dương lại không đồng ý…. truyện ngôn tình

Nói như cách nói của Diệp Giai Nhi, hôn nhân giữa hai người chỉ là một cuộc giao dịch, người mà Hoài Dương yêu là cô ta, bây giờ nhắc đến chuyện ly hôn, anh không nên có biểu hiện như vậy không phải sao?

Vậy thì rất rõ ràng, anh không muốn ly hôn với Diệp Giai Nhi, đó là từ tận đáy lòng.

Mà lý do chỉ có một, anh có thiện cảm với Diệp Giai Nhi, quen với việc hai người đã sống chung với nhau, hoặc, đã dần thích cô…

Những suy nghĩ này xuất hiện trong lòng cô ta chắc chắn sẽ không sai, mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này, những thứ nên cắt đứt phải cắt đứt.

Sau khi đi về phía trước một lúc rất lâu, Thẩm Hải Băng nhìn thấy anh ngồi xuống một chiếc ghế dài bên cạnh hồ, vẻ mặt u ám, phức tạp, lạnh lùng, giống như bao phủ một tầng băng mỏng, đoán không được, nhìn không thấu.

Yên lặng đi qua, cô ta lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh, cũng không nói gì, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chỉ góc áo của hai người đều có thể chạm vào nhau.

Ban đêm lạnh lẽo, bất luận là gió đang thổi qua hay là khí hậu xông thẳng vào mặt, đều khiến người ta cảm thấy lạnh đến mức không chịu được mà phải rụt vai lại.

Nhưng, ánh trăng sáng trong, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống, rất yên tĩnh.

Giữa hai người, không ai lên tiếng, bầu không khí từ đầu đến cuối đều trong trạng thái yên tĩnh, rất lâu sau, Thẩm Hải Băng mới lên tiếng: “Cậu có biết tại sao ngày hôm đó tôi lại bị ngã từ trên cầu thang xuống không?”

Đôi mắt khẽ động, giọng nói của Thẩm Hoài An vô cùng lạnh nhạt, không chút nhấp nhô: “Tại sao?”

“Ngày hôm đó, Giai Nhi và chị dâu xảy ra một chút xung đột, không thể phủ nhận, chủ đề của cuộc mâu thuẫn là do chị dâu nhắc đến, nhưng Giai Nhi đẩy chị dâu là thật, nếu không, tôi cũng sẽ không bị ngã xuống.” Thẩm Hải Băng nói như vậy, cô ta không ngờ đến, bản thân mình bây giờ lại trở nên hèn hạ như vậy.

Đôi mắt lập tức trở nên u ám, anh thờ ơ trả lời: “Đã qua rồi thì không cần thiết phải nhắc đến.”

Câu nói này khiến trái tim Thẩm Hải Băng lập tức bị níu chặt lại, chuyện như thế này, anh lại dùng một câu thờ ơ như vậy để cho qua.

Cô ta cho rằng anh sẽ chất vấn sự thật ngày hôm đó, sẽ điều tra nguyên nhân của sự việc, dù sao người mà Diệp Giai Nhi đẩy là mẹ ruột của anh!

Điều này chứng tỏ, anh có một sự tin tưởng với Diệp Giai Nhi, điều này khiến sự cảnh giác trong lòng cô ta ngày càng sâu.

“Ừ, chỉ là hình như Giai Nhi thật sự rất ghét tôi, cũng đúng, chuyện mà tôi làm sẽ không được người khác yêu thích, sao có thể hi vọng cô ta thích tôi chứ?” Chuyển chủ đề, Thẩm Hải Băng cười chế giễu.

Thẩm Hoài Dương cũng không trả lời câu hỏi của cô ta, thân thể cao lớn, cường tráng đứng dậy, nói: “Buổi tối rất lạnh, cơ thể cô vừa mới khỏi, không thích hợp ngồi lâu, trở về biệt thự thôi.”

Thời gian hai người ở cùng nhau vẫn chưa đến 20 phút, cũng không nói được mấy câu, Thẩm Hải Băng thất vọng, tùy hứng nói: “Nhưng, tôi vẫn muốn ngồi đây thêm một lúc nữa, cậu có thể ở đây với tôi không?”

Cởi chiếc áo khoác đen trên người xuống, khoác lên người cô ta, giọng nói của anh trở nên trầm thấp: “Đừng tùy hứng, đi thôi.”

Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ trên chiếc áo khoác của anh truyền đến, sự thất vọng của Thẩm Hải Băng toàn bộ đều bị sự ấm áp gột rửa, mỉm cười, đứng dậy: “Hoài Dương, chúng ta dường như lại trở về ba năm trước.”

Khóe miệng của anh dường như khẽ động, không nói gì, bàn tay chỉ giúp cô ta kéo chặt áo khoác lại.

Thẩm Hải Băng cong khóe môi, cả người nép vào lòng anh, rất ung dung, Thẩm Hoài Dương tránh né theo bản năng, động tác rất khẽ, cô ta không hề chú ý đến.

Hai người trở lại biệt thự, Diệp Giai Nhi đã không còn ở phòng khách nữa, có lẽ là đã đi nghỉ ngơi rồi, mặc dù biệt thự rất lớn, nhưng cũng chỉ có hai phòng.

Bây giờ, Diệp Giai Nhi ở một phòng, phòng còn lại đương nhiên là của Thẩm Hải Băng.

Đưa Thẩm Hải Băng về phòng, lại nói thêm hai câu, sau đó Thẩm Hoài Dương đi về phòng sách.

Trong phòng sách không có giường, nhưng có ghế da, ngồi trên ghế da như bình thường, thân thể to lớn ngả về phía sau, nhắm mắt lại.

Thẩm Hải Băng chú ý đến anh đi vào phòng sách, tâm tình lập tức trở nên sáng lạn, vui vẻ, thoải mái.

Diệp Giai Nhi không buồn ngủ, cô nằm trên giường lật qua lật lại rất lâu, trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của một mình cô đang vọng lại.

Lúc này cô mới cảm thấy thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ, đã quen có anh ở bên cạnh, lúc anh rời đi, mới phát hiện vắng vẻ đến mức có chút khó chịu.

Nhưng, cô nhất định phải chịu đựng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.