Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 140: Chương 140: Lẽ nào, anh thẩm không nỡ xa tôi rồi




Tuy nhiên, Thẩm Hoài Dương cũng kinh ngạc không kém Diệp Giai Nhi, lông mày nhíu lại, ánh mắt u ám: “Cô sao lại tới đây?”

Khẽ mỉm cười, Thẩm Hải Băng nói: “Nghe bà ngoại nói hai người đến đây, tôi cũng muốn tới xem thử, nghe nói nơi này phong cảnh rất đẹp, bốn mùa dễ chịu.”

Nghe vậy, khóe miệng của Diệp Giai Nhi nhếch lên cười, chỉ có điều trong đó đan xen ý lạnh và sự mỉa mai.

Chỉ sợ ngắm cảnh là giả, có mục đích khác mới là thật...

“Cơ thể thì sao?” Lông mày của anh vẫn nhíu chặt, cảm xúc phức tạp khiến người ta nhìn không thấu.

“Cơ thể đã tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì, ngay cả chạy cũng được luôn.” Sự quan tâm của anh khiến Thẩm Hải Băng rất thích.

Nghe hai người nói chuyện giống như bên cạnh không có ai, ngón tay của Diệp Giai Nhi hơi đâm vào trong thịt non ở lòng bàn tay, đau đớn khiến tâm cảnh càng thêm rõ ràng.

Hoàn toàn không cần thiết tiếp tục ở lại nơi này nữa, cô khoác một chiếc áo ngoài lên bộ đồ ngủ, lướt qua trước mặt hai người, đi ra ngoài.

Biệt thự là biệt thự độc lập, xung quanh đều là hoa cỏ cây cối, tuy sắc đêm rất tối, nhưng mượn ánh đèn cũng có thể thu trọn cảnh này vào trong mắt.

Không khí trong lành lại mát lạnh, khiến người ta cảm thấy sảng khoái và vui vẻ, khiến những buồn bực dồn nén trong lòng biến mất từng chút một.

Đi dọc theo con đường sỏi về phía trước, mãi tới điểm cuối, cô mới quay lại, theo đường cũ trở về.

Khi ra ngoài là 8 giờ, mà lúc này đã là 10 giờ, ra ngoài đã được hai tiếng rồi!

Hai tiếng, không dài không ngắn, cô nghĩ đủ để cuộc nói chuyện của bọn họ kết thúc, mắt không thấy tim không đau, cô đi thẳng lên tầng nghỉ ngơi.

Nhưng ai ngờ, khi cô bước vào biệt thự, hai người không có rời khỏi, cũng không có lên tầng, vẫn ngồi ở sô pha phòng khách.

Nghe thấy tiếng bước chân, mắt của Thẩm Hoài Dương quét qua, giọng nói trầm thấp: “Sao bây giờ mới về?”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi bật cười châm chọc, ở trước mặt Thẩm Hải Băng, anh không cảm thấy hỏi lời này rất không thích hợp hay sao?

Thẩm Hải Băng cũng nhìn qua, thần sắc dịu dàng, giọng nói trong trẻo: “Phải đó, Giai Nhi cháu còn đang mang thai, mà thời tiết ban đêm cũng quá lạnh, hơi không để ý thì sẽ bị cảm lạnh, cho nên vẫn cẩn thận thì tốt hơn.”

Người phụ nữ này biết tiến biết lùi, càng biết khi nào nên nói cái gì, không nên nói cái gì.

Chỉ là cô rất không thích người phụ nữ như này, cứ cảm thấy quá giả tạo.

“Cô đều luôn hào phóng như vậy sao?” Nhìn Thẩm Hải Băng, Diệp Giai Nhi mở miệng, giọng nói lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt của cô ta.

“Giai Nhi, cô nghe không hiểu ý của cháu, không biết cháu đang nói cái gì.” Thần sắc trên gương mặt Thẩm Hải Băng vẫn không thay đổi, dịu dàng như lúc ban đầu.

“Là nghe không hiểu hay là giả vờ cố ý nghe không hiểu?” Diệp Giai Nhi dứt khoát xé toạc mặt mũi giữa hai người: “Cô không phải yêu anh ta sao? Mục đích đến đây cũng là có dụng ý khác, không phải sao?”

Thẩm Hải Băng không có nói gì, yên lặng ngồi ở sô pha, cúi đầu, so ra thì hiển nhiên Diệp Giai Nhi rất hùng hổ dọa người.

“Nếu đã yêu anh ta như vậy, lại còn ân cần hỏi han với cháu, quan tâm vô cùng, cô không cảm thấy buồn nôn, cháu ngược lại cảm thấy rất buồn nôn.”

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh không tự chủ mà siết chặt góc áo, Thẩm Hải Băng cũng ngẩng đầu, ánh mắt hiền dịu nhìn chằm chằm cô: “Giai Nhi, những lời đó của cô đều xuất phát từ trong lòng, không có một câu giả dối.”

“Có phải lời giả dối đối với cháu mà nói không có quan hệ, cháu không để tâm, cũng không quan tâm, chỉ là lời quan tâm cô dành cho cháu cháu không muốn nghe, một câu một chữ cũng không muốn nghe, cô hiểu không?”

Nghe vậy, thần sắc của Thẩm Hải Băng có hơi ảm đạm, mở miệng nói: “Xin lỗi, cô thật sự không biết cháu phản cảm đối với cô như vậy.”

“Lời này là thật, cháu không có thiện cảm gì với cô cả, trái tim cô lớn, rộng lượng, có thể chấp nhận những chuyện này, nhưng cháu không thể, cháu nhỏ mọn, trái tim cũng bé, trong mắt càng không chứa nổi bất kỳ hạt cát nào, theo lý mà nói, cháu là vợ của anh ta, cô là cô của anh ta, lúc này lại chen một chân vào, bất luận tình cảm giữa hai chúng cháu có sâu đậm cỡ nào, nhưng bây giờ, địa vị của cô cũng chỉ là một tiểu tam!”

Thẩm Hải Băng luôn thanh cao, lúc này nghe thấy hai chữ này, cô ta cắn môi, cắn hiện dấu vết.

“Được rồi.” Một giọng nói trầm thấp truyền tới, Thẩm Hoài Dương mãi không lên tiếng đã mở miệng, lời nói là nói với Diệp Giai Nhi.

Cười châm chọc, Diệp Giai Nhi nhìn anh: “Đau lòng rồi sao?”

Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương tuy rất thâm trầm, nhưng lại không nổi giận, chỉ nhả ra mấy chữ: “Nên dừng đúng lúc.”

“Bốn chữ này là có ý gì, tôi có hơi không hiểu lắm, nhưng ý nghĩa của hai chữ tiểu tam tôi lại rất rõ.” Diệp Giai Nhi giống như nghe không nghe thấy lời của anh, tiếp tục mở miệng.

Lần này, Thẩm Hải Băng không trầm mặc nữa, mà mở miệng: “Giai Nhi, cháu không cần nói lời khó nghe như vậy, cô cũng biết cô lúc này ở trong hoàn cảnh gì, xấu hổ cỡ nào, nhưng cô yêu cậu ấy, cậu ấy cũng cần cô, cho dù cháu có mắng cô như nào đi nữa, cô cũng sẽ không rút lui.”

Đầu có hơi choáng, Diệp Giai Nhi khẽ nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt ra thì đã khôi phục sự bình thản, lạnh lùng: “Cháu hình như không có bảo cô rút lui mà, không phải sao?”

“Vậy thì cháu rốt cuộc thật sự muốn nói cái gì, Giai Nhi, cháu nói đi, cô sẽ nghiêm túc nghe.”

“Nếu chàng có tình thiếp có ý, cháu không có lý do, cũng sẽ không ngăn cản hai người, cháu đồng ý ly hôn, sau đó nhường trả vị trí cho hai người, như thế nào?”

Tuy Diệp Giai Nhi nói rất từ tốn, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, nhả chữ rõ ràng, nói từng câu từng chữ.

Cô rất muốn duy trì đoạn hôn nhân này tranh giành đoạn hôn nhân này, hiện nay thì thấy không cần thiết như vậy nữa.

Anh yêu cô ta, cô ta cũng yêu anh, mà cô chỉ là một người không liên quan mà thôi.

Ngoài ra, Thẩm Hải Băng cứ theo sát đằng sau, ba người như vậy thì tính là cái gì?

Có ai từng thấy, vợ chồng đi nghỉ tuần trăng mật, nhưng tiểu tam lại theo sát đằng sau, hơn nữa vào ở chung một căn biệt thự không?

Cô cảm thấy hoang đường mà nực cười, càng không thể chấp nhận được, sự việc phát triển đến mức này, kết thúc cuộc hôn nhân, giải thoát cho mọi người.

Bọn họ không cần kiêng kỵ cô nữa, mà cô cũng sẽ không nhìn một màn như vậy mà đau lòng, xót xa, không thể chịu đựng

Thẩm Hải Băng hơi sững người, sau đó theo bản năng nhìn sang Thẩm Hoài Dương, ánh mắt trong trẻo dịu dàng đã dao động, không cần nghi ngờ, lúc này trong lòng cô ta rất vui.

Diệp Giai Nhi đưa ra đề nghị ly hôn, Tô Tình bây giờ không ngăn cản với cô ta nữa, đối với cô ta mà nói, đây là cơ hội tốt nhất.

“Tôi đã nói, lời như này đừng nhắc lần thứ hai ở trước mặt tôi!” Sắc mặt của Thẩm Hoài Dương lại hoàn toàn đen thui, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

“Nhưng tôi cảm thấy cần thiết phải nhắc lần thứ hai, hai người yêu nhau, tôi là người thừa, vậy thì tôi rút khỏi là được, nguyên nhân anh Thẩm phản ứng như vậy là gì?” Diệp Giai Nhi khẽ cười lạnh, không hiểu.

Sự bực bội dâng trào trong lòng không thể dùng từ ngữ để hình dung, nhưng Thẩm Hoài Dương lại bài xích theo bản năng, còn căm ghét lời nói từ trong miệng cô nói ra đó.

“Lẽ nào là anh Thẩm không nỡ xa tôi sao?”

Diệp Giai Nhi nhìn anh, khẽ nói:

“Nếu ở cổ đại, anh Thẩm hoàn toàn có thể trái ôm phải ấp, được hưởng phúc, đáng tiếc, đây không phải cổ đại, anh không thể ăn trong bát nhìn trong nồi được, anh không thể cứ quanh quẩn giữa hai người phụ nữ.”

Không lên tiếng, mắt của Thẩm Hoài Dương chỉ nhìn chằm chằm cô, giống như muốn xuyên thủng cô.

Diệp Giai Nhi cũng không tránh né, nhìn thẳng vào anh: “Đoạn hôn nhân này nếu bắt đầu từ giao dịch, kết thúc cũng không phải chuyện khó, nếu như anh Thẩm cảm thấy ly hôn sẽ ảnh hưởng không tốt với anh, vậy thì có thể đợi sau khi đứa trẻ sinh ra được một năm thì ly hôn, tài sản tôi không lấy, chỉ cần đứa trẻ này, hai người sẽ phát triển như nào, mặc hai người.”

Giọng nói lạnh lùng của anh rít ra từ kẽ răng: “Cô ngược lại đã suy nghĩ cặn kẽ, chu toàn như vậy.”

“Ừm.” Diệp Giai Nhi gật đầu: “Hết cách rồi, tôi ghét hoàn cảnh của lúc này, cũng rất ghét cô ấy, thậm chí có thể nói là căm ghét, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không nuốt nổi cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.