Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 201: Chương 201: Sao anh lại đột nhiên đến đây




“Sao lại tùy tiện xem điện thoại người khác vậy chứ!” Thẩm Trạch Hy bất mãn nói, sau đó nghe thấy tiếng khởi động xe, cậu vỗ đùi: “Chiếc Lexus của em!”

Một lúc sau, radio thông báo bắt đầu soát vé, cô một tay nắm tay Huyên Huyên, tay kia đẩy xe lăn rồi đi vào đoàn tàu.

Lúc mua vé, vì không có vé ngồi liên tiếp nhau nên Diệp Giai Nhi đành mua ba vé rời, đúng lúc ghế bên cạnh Huyên Huyên là một thanh niên nên cô thương lượng đổi chỗ ngồi, chỗ ngồi của hai người cách chỗ Điền Quốc Gia vài hàng, không xa, rất thuận tiện.

Đầu nhỏ tựa vào cửa sổ, tay Huyên Huyên đang nghịch con diều: “Mẹ ơi, sau này chúng ta không được gặp chú nữa sao?”

“Không phải con rất ghét chú ấy, còn gọi chú ấy là người xấu sao?” Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn bé.

“Quả thật lúc đầu rất ghét, chú ấy mà nổi giận thì sẽ hét lên với con, hung dữ với con, còn hù dọa con nữa, hơn nữa còn không cho con gọi điện thoại cho mẹ!”

Nói đến những tội ác đó, khuôn miệng nhỏ nhắn của Huyên Huyên bỗng mím lại, bé còn nhớ kỹ lắm.

“Nhưng mà chú ấy sẽ đút con ăn, dạy con chơi game, buổi tối sẽ ngủ với con, tặng diều cho con, mẹ ơi, con hơi nhớ chú rồi!”

Trái tim khẽ run, Diệp Giai Nhi vươn tay xoa nhẹ mái tóc bé, cô nghĩ chắc có lẽ là do tình cảm máu mủ.

Cô đưa Huyên Huyên đi mà không nói với anh một lời tạm biệt thì có phải hơi quá đáng không nhỉ?

Tạm không nhắc tới chuyện quá khứ giữa hai người, dù gì thì anh cũng là ba ruột của Huyên Huyên, anh cũng giao quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên cho cô, về tình về lý thì cô cũng nên chào tạm biệt anh một tiếng.

Cho dù sau này hai người không còn liên quan gì nữa, cũng sẽ trở thành người dưng, nhưng anh cũng có quyền biết chỗ ở của Huyên Huyên.

Cô siết chặt ngón tay rồi lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng khi lấy điện thoại ra thì cô mới nhận ra điện thoại đã hết pin từ lúc nào không hay.

Ngoại trừ Huyên Huyên ra thì cô và anh cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa...

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt khiến cô thấy đau nhói, cô đưa tay lên vuốt nhẹ hai cái, có lẽ khi cuộc sống trở về quỹ đạo và khi mọi chuyện khôi phục lại như bình thường thì cô cũng sẽ dần quên thôi...

......

Đến ga đường sắt cao tốc, Thẩm Hoài Dương nheo mắt nhìn chằm chằm màn hình cuộn trong sảnh chờ thì thấy tình trạng của chuyến tàu đến Tân Hải đã chuyển sang kết thúc quá trình soát vé.

Vẻ mặt anh từ đầu đến cuối vẫn rất u ám, thậm chí còn tỏa ra sự lạnh lùng.

Anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt híp lại đầy lạnh lùng, trên người anh dần bộc phát ra khí lạnh.

Cô giỏi lắm! Không nói một lời, dắt con gái anh bỏ đi!

Anh từ bỏ quyền nuôi con không phải để cô tự tung tự tác!

Chuyến tàu tiếp theo đến Tân Hải là ba tiếng sau, gương mặt anh lạnh lùng không biểu lộ một chút cảm xúc, anh mua một vé đi Tân Hải từ máy bán vé tự động.

Bốn tiếng rưỡi không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ để ngủ một giấc. Diệp Giai Nhi rất mệt mỏi vì những chuyện xảy ra dạo gần đây nên mới dựa vào ghế đã ngủ say.

Một rưỡi thì tàu đã đến Tân Hải, bọn họ bước ra khỏi ga tàu cao tốc, Huyên Huyên giống như chú chim nhỏ nhảy tới nhảy lui.

Nhiệt độ ở Tân Hải đồng đều quanh năm, mặc dù là mùa hè nhưng nó lại khác xa với cái nóng như thiêu như đốt của thành phố S. Hơn nữa trời đang mưa khiến người ta có chút lạnh.

Đây không phải là lần đầu tiên Điền Quốc Gia đến Tân Hải, anh ta đã đến Tân Hải khá nhiều lần trong vòng bốn năm qua, cho nên anh ta rất quen thuộc với Tân Hải.

Căn nhà mấy ngày không có người ở nên nhìn có hơi bẩn, Diệp Giai Nhi bảo Huyên Huyên bật TV cho Điền Quốc Gia, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Cô dọn dẹp từ trong ra ngoài một lượt, vừa vặn có hai gian phòng, cô và Huyên Huyên ở một phòng, Điền Quốc Gia một phòng.

Đổi một cái chăn mới, phân loại và treo tất cả quần áo của Điền Quốc Gia vào tủ, sau đó đi làm cơm trưa.

Đồ ăn cô làm rất thanh đạm, cô còn đặc biệt ninh một nồi canh xương, sau khi dọn lên bàn, cô đi gọi hai người vào ăn trưa.

Huyên Huyên thực sự rất ngoan, sau khi Diệp Giai Nhi múc canh ra chén, bé sẽ đưa cho Điền Quốc Gia trước, sau đó cho mẹ và cuối cùng là cho mình.

Bầu không khí bữa ăn của ba người rất hòa hợp, giữa chừng, đồn cảnh sát gọi cho Điền Quốc Gia bảo anh ta sắp xếp lại báo cáo phân tích vụ án.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi bỗng nhíu mày: “Mới phẫu thuật xong mà xem báo cáo phân tích gì chứ, cho dù có xem thì cũng phải đợi nửa tháng sau!”

Điền Quốc Gia cười: “Trường hợp khẩn cấp mà, đã lập hồ sơ một năm rồi, bây giờ cuối cùng cũng có chút manh mối cho nên phải tranh thủ một chút, hai tiếng thì sẽ làm xong thôi.”

“Được rồi, tôi sẽ không cản trở công việc của anh, nhưng tôi sẽ quy định, mỗi ngày làm việc hai tiếng, sau đó tập bài tập chân ba tiếng.”

“Được.” Điền Quốc Gia gật đầu, anh ta cũng biết tình hình hiện giờ của mình không thích hợp làm việc quá lâu.

Ăn trưa xong, Diệp Giai Nhi thu dọn bát đũa, Huyên Huyên làm bài tập, còn Điền Quốc Gia thì sắp xếp tài liệu trong sổ ghi chép.

Vẫn còn hơi buồn ngủ, cô không thể nhịn được nữa nên quay về phòng ngủ thêm mấy tiếng nữa. Lúc mở mắt ra lần nữa thì đã sáu giờ tối, vì trời mưa nên trời tối hơn bình thường.

Nhớ ra Điền Quốc gia vẫn chưa có đồ dùng cá nhân nên cô bảo Huyên Huyên ngoan ngoãn nghe lời rồi đi chợ rau mua một ít rau tươi và sườn non, sau đó đi siêu thị.

Khăn tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng còn có dép nam, dao cạo râu, quần áo mặc ở nhà, cô đều mua hết.

Mùa hè ở Tân Hải hơi nhiều mưa và sẽ tiếp tục mưa, đã mưa suốt một ngày rồi, lúc này chẳng những không có dấu hiệu tạnh mà ngược lại càng ngày càng lớn.

Tới hành lang, áo len trên người cũng khó tránh khỏi bị ướt, cô cúi đầu lắc nhẹ những giọt nước đọng trên ô.

“Ôi chao, chẳng phải cô giáo Diệp đây sao.”

Cô ngước mắt lên xem thử thì thấy người trước mặt mình hơi mập, khoảng chừng năm mươi tuổi, trên tay đang cầm hạt dưa.

Hai người sống cùng một tầng, bình thường gặp nhau cũng chỉ chào hỏi qua loa, không thân quen lắm, cô gật đầu chào: “Thím Quách.”

“Cô đóng cửa nhà mấy ngày nay, tôi còn tưởng cô không sống ở đây nữa chứ.”

“Ừm, tôi trở về thành phố S một chuyến.”

“Nhưng mà nói mới nhớ, hình như hồi trưa tôi thấy cô đẩy một người đàn ông, hình như chân của người đàn ông đó không thể động đậy. Thím Quách nói cho cô nghe này, đừng có đàn ông nào cũng mang về nhà được, bây giờ cô vẫn còn trẻ, cho dù có thêm Huyên Huyên thì cũng có thể tìm được một người đàn ông không tệ rồi kết hôn lần hai, chứ đừng để một người đàn ông tàn tật làm hủy hoại thanh danh của cô.” Thím Quách vừa bỏ hạt dưa vào miệng vừa hớn hở nói.

Nghe được những lời này, Diệp Giai Nhi cảm thấy vô cùng chói tai, trong lòng càng thêm tức giận, cô lên tiếng.

“Thím Quách, sau này xin thím nói năng lịch sự một chút, anh ấy không phải là người đàn ông nào khác, mà là chồng chưa cưới của tôi, một thời gian nữa chúng tôi sẽ đính hôn, hơn nữa anh ấy không phải người tàn tật, chỉ là chân anh ấy tạm thời không cử động được mà thôi. Hơn nữa chuyện của tôi không cần thím Quách nhọc lòng.”

Thím Quách bị bẽ mặt thì khịt mũi bỏ đi, có gì hơn người chứ, chân tạm thời không cử động được có khác gì so với bị tàn tật đâu!

Như thế mà không phải tàn tật sao, người như vậy mà cô cũng xem như của báu? Cô thiếu đàn ông lắm sao?

“Cô Diệp nói những lời này nghe thật êm tai, chậc chậc...”

Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ phía sau, tiếp theo là một tràng pháo tay vang dội với tiết tấu dồn dập.

Nghe vậy, cơ thể Diệp Giai Nhi bỗng run lên, cô xoay người lại, liền nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đứng phía sau, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh như băng.

“Sao anh lại đến đây?” Cô khẽ cau mày nói.

Đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung đầy lạnh lùng, anh sải chân đi về phía trước, ánh mắt dừng lại tại chiếc túi trong suốt mà cô đang cầm: “Dép nam, dao cạo râu, quần áo mặc ở nhà, bàn chải đánh răng, khăn tắm…”

Anh nói chuyện rất nặng nề và lạnh lùng, như muốn đánh mạnh vào đáy lòng người ta, khiến người ta không kìm được run rẩy.

“Ừm, mua sắm khá đầy đủ, nhưng cô Diệp không nhận ra mình mua thiếu một trong những thứ quan trọng nhất, đồ tránh thai...”

Anh hung dữ nhìn chằm chằm cô, Thẩm Hoài Dương cảm thấy máu nóng trong người xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân nóng rực, còn có loại kích động muốn bóp chết cô...

Anh bôn ba chạy tới đây nhưng câu đầu tiên anh nghe được là câu cô che chở cho người đàn ông khác!

Chết tiệt! Cô giỏi lắm, hết lần này đến lần khác thử thách lòng kiên nhẫn và giới hạn của anh, anh chỉ muốn bẻ gãy chiếc cổ thon thả của cô, rồi đánh gãy đôi chân trắng nõn của cô!

“Bây giờ chúng ta đã là vợ cũ và chồng cũ, vì vậy cho dù tôi có mua cái gì thì anh cũng không thể xen vào, đúng không?”

Không có tức giận, không có phẫn nộ, vẻ mặt Diệp Giai Nhi rất bình tĩnh, cô nói rất chậm rãi.

Cho nên cho dù cô có mua cái gì thì anh cũng không thể xen vào, ý cô là cô thật sự có ý định mua đồ tránh thai?

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy bình tĩnh của cô, anh siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay không ngừng nổi lên, không thể kiềm chế được cơn giận.

“Nếu anh muốn gặp Huyên Huyên thay vì cãi nhau thì vào đi.” Cô nhìn anh, sau đó xoay người mở cửa.

Thẩm Hoài Dương híp mắt, lạnh lùng nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, khuôn mặt tuấn tú bị băng giá bao phủ, đủ để đóng băng người đối diện.

Anh nhìn cô chằm chằm, kìm nén cơn tức giận đang dâng trào trong lòng rồi đi theo cô vào trong.

Nghe thấy tiếng bước chân, Huyên Huyên đang ở trong phòng chạy ra ngoài, còn ngọt ngào gọi mẹ, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, bé giống như một chú chim nhỏ sà vào lòng anh.

Anh khom người xuống ôm Huyên Huyên vào lòng, quan sát căn phòng vài lần, phong cách trang trí quả nhiên là phong cách thường ngày của người phụ nữ kia.

Huyên Huyên giống như một con kangaroo đu trên người Thẩm Hoài Dương, hai tay nhỏ bé trắng trẻo làm xằng bậy trên mặt anh: “Chú, khi nào chúng ta có thể đi thả diều đây?”

“Đương nhiên là khi có gió...” Giọng nói của anh rất trầm, tuy rằng đang nói với Huyên Huyên, nhưng ánh mắt hung ác của anh vẫn luôn đặt trên người Diệp Giai Nhi.

Diệp Giai Nhi lại coi anh như không khí, cô đi làm việc của mình, coi như anh không tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.