“Vậy lúc nào thì có gió ạ?” Cơ thể nhỏ bé nằm trong lồng ngực rộng rãi và ấm áp của Thẩm Hoài Dương, Huyên Huyên truy hỏi đến cùng.
“Xem dự báo thời tiết thì sẽ biết...” Tầm mắt anh vẫn dõi theo bóng hình kia, khi thấy cô mang đồ dùng cho nam vào phòng tắm, cơn tức giận của anh lại bùng lên, trong lúc vô thức siết chặt Huyên Huyên hơn.
Huyên Huyên bị đau, người không ngừng vặn vẹo: “Chú ơi, đau quá, chú ôm cháu đau quá, điều khiển từ xa kìa chú ơi, chú mau xem dự báo thời tiết đi.”
Thẩm Hoài Dương lập tức buông lỏng tay, anh cầm điều khiển từ xa ấn vào kênh phát bản tin dự báo thời tiết để đối phó với cô gái nhỏ khó tính.
“Huyên Huyên, không phải cháu muốn xem hoạt hình chú gấu Boonie sao, chú dùng máy tính xong rồi, cháu xem đi.” Điền Quốc Gia đẩy xe lăn ra khỏi phòng, khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai, lịch lãm ngồi trên sofa thì anh ta hơi giật mình.
Anh đỡ mông nhỏ của Huyên Huyên, để cơ thể nhỏ bé của bé tuột xuống trên đùi rồi lại ôm vào lòng. Lúc này Thẩm Hoài Dương mới nhìn Điền Quốc Gia, anh kéo khóe môi, giọng điệu trầm thấp, mang theo chút khiêu khích và đắc ý: “Tôi tới thăm con gái tôi…”
Lúc nói đến ba chữ con gái tôi, anh còn cố ý nhấn mạnh nó.
Vừa lúc Diệp Giai Nhi làm việc xong, cô nói với Huyên Huyên: “Xem xong dự báo thời tiết thì con phải đi tắm rửa ngủ sớm, ngày mai còn đi học.”
Mấy ngày nay đi chơi rất vui vẻ, tự nhiên bây giờ nhắc đến chuyện đi học là bé y như quả bóng bị xì hơi.
“Con không muốn được giáo viên tặng phiếu bé ngoan sao? Hay con muốn bạn cùng lớp nói con là nhóc trốn học?”
Huyên Huyên mím môi, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng bé vẫn gật đầu: “Con biết rồi mẹ!”
Sau đó, Diệp Giai Nhi lại nhìn về phía Thẩm Hoài Dương: “Nếu xem chưa đủ thì ngày mai có thể xem tiếp, nhưng bây giờ chúng tôi phải nghỉ ngơi, anh cũng nên đi đi.”
Chưa đợi Thẩm Hoài Dương nói gì thì Huyên Huyên đã lên tiếng trước: “Mẹ ơi, ngoài trời mưa lạnh và tối quá, hôm nay chú ngủ ở đây được không?”
“Ở đây không có chỗ cho chú ngủ, hơn nữa chú là người lớn không sợ bóng tối, không sợ lạnh, chú có thể tự tìm chỗ ở.”
Anh nghe xong thì nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Người lớn cũng là con người, đương nhiên cũng sẽ sợ tối sợ lạnh.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi bỗng nổi giận, cô hung dữ trừng mắt với anh, đây là lời người lớn nên nói sao?
“Trời quả thật cũng tối lại còn mưa rất lớn nữa, anh Thẩm cũng không có người quen ở Tân Hải, Giai Nhi, cho anh ta ở lại một đêm đi.” Điền Quốc Gia nói.
Thẩm Hoài Dương hừ lạnh, mang theo chút châm biếm xen lẫn khinh thường, Thẩm Hoài Dương anh khi nào mà cần anh ta nói giúp?
Diệp Giai Nhi nhìn anh, lạnh lùng buông xuống một câu: “Buổi tối ngủ trên sô pha.”
Sau đó, cô đưa Huyên Huyên vào phòng tắm, còn Điền Quốc Gia trở lại phòng mình, để lại Thẩm Hoài Dương một mình trong phòng khách.
Màn đêm càng lúc càng tối, căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng thở yếu ớt vọng lại, không ngờ mùa hè ở Tân Hải lại lạnh như vậy, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương cứ xê dịch mãi trên ghế sô pha, đôi mắt hẹp dài híp lại, không có một chút buồn ngủ.
Sau đó, một âm thanh rón rén truyền đến, Huyên Huyên cầm chiếc chăn cao hơn đầu mình bước tới, bước đi khó khăn loạng choạng, vất vả đặt lên sô pha: “Chú ơi, chăn này!”
Trái tim anh mềm nhũn, Thẩm Hoài Dương hôn lên trán cô gái nhỏ hai cái, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng: “Mau đi ngủ đi.”
Huyên Huyên hôn lên mặt anh một cái rồi rón rén chạy về phòng.
Sáng hôm sau.
Thẩm Hoài Dương dậy từ rất sớm, sau khi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, ánh mắt anh tập trung vào đồ vệ sinh cá nhân mới tinh kia. Anh cười khẩy, xé đồ dùng ra, rửa mặt, đánh răng rồi dùng dao cạo râu. Phàm là bất cứ đồ dùng nào của nam mà cô mua thì anh đều sử dụng hết, kể cả khăn tắm cũng không bỏ qua.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm và đứng trong phòng khách thì nghe thấy giọng nói của người phụ nữ từ trong phòng.
“Muốn mặc tây trang? Nếu không đi ra ngoài thì tôi nghĩ nên mặc đồ thể thao sẽ thoải mái hơn...”
Anh nghiến răng, đôi mắt âm u nheo lại đầy nguy hiểm, anh bước vào phòng Điền Quốc Gia, quả nhiên thấy cô đứng trước tủ quần áo, vẻ mặt dịu dàng hỏi han Điền Quốc Gia, giống như một người vợ hiền...
Anh muốn giết Điền Quốc Gia trước rồi giết cô luôn!
Đôi mắt lạnh như băng dừng lại trên người Diệp Giai Nhi, Thẩm Hoài Dương bước từng bước về phía cô, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự lạnh lùng và cô độc của một con sói, anh giơ tay ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia rồi mạnh mẽ lôi cô ra khỏi phòng, sức lực rất mạnh khiến cổ tay trắng nõn đỏ lên, rất đau.
“Buông tôi ra!” Diệp Giai Nhi ở đằng sau giãy giụa kịch liệt.
Anh mặc kệ, kéo cô ra khỏi nhà, đi xuống lầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Giai Nhi tức giận vươn tay đánh anh một cái, nước mưa lập tức ướt đẫm cả tóc, mặt và quần áo của cả hai.
Bước chân của anh càng nhanh hơn, mặt đất trơn trượt, Diệp Giai Nhi không chú ý nên đã ngã xuống đất, đầu gối rất đau.
Ngực Thẩm Hoài Dương vẫn phập phồng kịch liệt, cơn mưa lạnh như băng cũng không thể nào dập tắt được cơn tức giận đang thiêu đốt trong cơ thể anh.
Khi nhận thấy cô ngã xuống thì cuối cùng anh cũng buông cô ra, gương mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn, anh khom người muốn đỡ cô lên.
Diệp Giai Nhi hất tay anh ra, tay trái lau nước mưa trên mặt, tay phải chống xuống đất, cô nghiến răng, từ từ chống người dậy, lồng ngực cũng phập phông lên xuống.
“Tôi nghĩ, có một số việc chúng ta cần phải nói cho rõ...” Nói xong, cô khập khiễng đi về phía trước.
Cô cảm thấy cần phải xử lý triệt để mối quan hệ giữa hai người, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chỉ kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần mà thôi.
Trời vẫn đang mưa, Diệp Giai Nhi vẫn mặc chiếc váy dài màu xanh lục đó, một cơn gió thổi qua, chiếc váy đung đưa, bước chân khập khiễng kia như đang xoa dịu trái tim người đàn ông, tiếp theo đó là cảm giác áy náy và đau lòng không giải thích được, cơn tức giận và sự nóng nảy tích tụ bao ngày nay cũng dần tan biến một cách kỳ lạ.
Trong nháy mắt, bọn họ đã đi đến một quán cà phê, trước cửa treo một chiếc chuông gió, khi đẩy cửa ra, nó phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Tân Hải không bằng thành phố S, cũng không sầm uất như thành phố S, nhưng nó lại có một không khí rất khác, phố lớn ngõ nhỏ, đầy hương vị cổ xưa.
Lúc này trong quán cà phê không có ai, ánh đèn vàng mờ ảo từ trên cao chiếu xuống càng tăng thêm vẻ mờ ảo và ấm áp.
Ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, Diệp Giai Nhi gọi hai tách cà phê, nước trên người vẫn còn đang nhỏ giọt.
Họ ngồi đối diện nhau, một lúc sau, cà phê được bưng lên, ánh mắt của người phục vụ có chút kỳ quái khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của hai người.
Cầm ly cà phê lên, Diệp Giai Nhi uống vài ngụm để xua đi cảm giác ớn lạnh trong người, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh lần cuối.