Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 203: Chương 203: Tôi sẽ kết hôn với anh ấy




“Anh là ba ruột của Huyên Huyên nên có quyền đến thăm con bé. Tôi không phủ nhận rằng chuyến đi hôm nay có hơi vội vàng, hơn nữa điện thoại lại hết pin nên không thể nói cho anh biết là tôi đưa Huyên Huyên đi Tân Hải, đây quả thực là lỗi của tôi, tôi nợ anh một lời xin lỗi. Nếu sau này anh nhớ Huyên Huyên thì tôi sẽ đưa Huyên Huyên trở lại thành phố S, chỉ cần là những chuyện liên quan đến Huyên Huyên thì sau này tôi sẽ trao đổi với anh...”

Nói xong, cô cầm cốc cà phê bằng hai tay, nhìn anh rồi nói tiếp: “Nhưng mối liên hệ giữa chúng ta cũng chỉ có hạn, nên dù sau này tôi có làm gì hay nói gì thì cũng không liên quan đến anh. Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không cần thiết phải lặp lại điều đó một lần nữa.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhướng mày, ánh mắt sắc bén dừng lại trên gương mặt cô, anh lạnh lùng nói: “Dù có làm gì hay nói gì cũng không liên quan gì đến tôi? Giống như vừa rồi sao?”

Cho đến bây giờ, cảnh tượng đó vẫn in sâu trong tâm trí anh, đuổi mãi không đi!

Nghe xong câu này khiến anh cảm thấy rất không vui, lửa giận trong người lại tiếp tục bốc cháy, đốt cháy mọi lý trí.

“Đúng vậy, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta là Huyên Nguyên. Sau này anh sẽ kết hôn với Thẩm Hải Băng, tôi cũng sẽ kết hôn với một người đàn ông khác...” Tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

Đồng thời, trong lòng cô cũng hiểu rõ, Thẩm Hoài Dương thích ăn mềm không ăn cứng, tranh cãi với anh sẽ không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có nói chuyện trong hòa bình mới có thể giải quyết nhanh vấn đề.

Sắc mặt anh bỗng trở nên âm u, anh tức giận cười một tiếng: “Kết hôn?”

Muốn kết hôn với người đàn ông khác, cô đã hỏi qua ý kiến của anh chưa? Tặng cô mấy chữ, đừng có mà mơ!

“Đúng vậy, không chỉ kết hôn mà bao gồm tất cả những chuyện mà các cặp đôi bình thường sẽ làm, chúng tôi cũng sẽ làm.”

Thẩm Hoài Dương cau mày, anh đột nhiên đứng dậy, vươn cánh tay dài ra bế cô lên, để cô ngồi trên đùi anh rồi gắt gao giam cầm cô trong ngực mình. Giọng nói anh đầy nặng nề, bàn tay to nắm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cũng mặc kệ nước mưa trên người hai người: “Tôi khuyên cô, tốt nhất nên dừng lại tại đây!”

Chỉ cần nghĩ tới cô sẽ làm những điều tương tự như họ đã từng làm với người đàn ông khác, cô sẽ đỏ mặt, cô nhỏ giọng rên rỉ là anh cảm thấy trái tim mình giống như đang treo thêm một quả bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, sẽ nổ đến thương tích đầy mình…

Không thèm để ý cũng không giãy dụa, ánh mắt Diệp Giai Nhi trong veo như nước nhìn anh, cô lại đổi chủ đề: “Anh yêu Thẩm Hải Băng không?”

“...” Lông mày anh vẫn nhăn lại, môi mỏng nhếch lên, không hiểu sao anh lại không thốt ra được lời nào.

“Vậy...” Cô dừng lại, sau đó nói: “Anh yêu tôi không?”

“…”

Cô hoàn toàn không muốn nghe câu trả lời của anh. Ngẩng đầu lên, cô lại nói tiếp.

“Nếu anh nghĩ rằng tôi kết hôn với người đàn ông khác sẽ đả kích uy nghiêm của một tổng giám đốc như anh, vậy thì không cần thiết! Anh là một nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố S, ngoài Thẩm Hải Băng ra, còn có rất nhiều phụ nữ con nhà giàu muốn nhào vào ngực anh, còn tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, tôi đương nhiên sẽ chọn kết hôn vào thời điểm tươi đẹp nhất của cuộc đời mình, cũng trễ rồi, tôi phải về chăm sóc Huyên Huyên đây, tôi đi trước...”

Cánh tay thả xuống bên hông, lần này anh không dùng nhiều lực nên cô dễ dàng gỡ tay anh ra khỏi người mình.

Diệp Giai Nhi đứng dậy đi về phía trước, khi đi đến cửa kính của quán cà phê, cô dừng lại rồi quay lại nhìn anh, bình tĩnh nói từng chữ một.

“Thật ra, vợ cũ có nghĩa là người vợ đã ly dị với người đàn ông, là người tiền nhiệm, mà người anh yêu là Thẩm Hải Băng, anh đã có được Thẩm Hải Băng, vậy thì tại sao phải đi trêu chọc vợ cũ của anh? Say đắm thân thể vốn không phải là lý do, phụ nữ nhiều như thế, nhất định sẽ có một người phù hợp với anh nhất, không phải sao?”

Dứt lời, cô mặc kệ anh mà bước vào trong màn mưa, bóng dáng mảnh mai biến mất khỏi tầm mắt.

Cô đi chầm chậm, chân đi không tiện, hiển nhiên là do vừa rồi cô bị ngã quá mạnh...

Mặc dù đùi vẫn còn ẩm ướt nhưng nơi cô vừa ngồi qua lại nóng như lửa, cô chỉ mới rời đi vài giây thôi mà anh đã cảm thấy trống rỗng, luyến tiếc...

Luyến tiếc...

Hai chữ này xẹt qua đầu khiến Thẩm Hoài Dương lập tức sửng sờ tại chỗ, ừm, anh quả thực rất sửng sờ...

Luyến tiếc…

Cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường nhất, nếu muốn nói đến chỗ đặc biệt thì chính là cô là vợ cũ của Thẩm Hoài Dương anh, chỉ vậy thôi.

Nhắc đến chuyện hôn nhân, bọn họ đã thỏa thuận với nhau rồi mới kết hôn, điều cô muốn là đứa con trong bụng, còn điều anh muốn là một đối tượng kết hôn.

Lý do chọn cô rất đơn giản, thứ nhất là vì cô đúng lúc xuất hiện khi anh cần nhất, thứ hai là vì cô nhìn thuận mắt, thú vị và tươi mới hơn những người phụ nữ khác...

Nhưng tại thời điểm này, tại sao anh lại cảm thấy luyến tiếc một người phụ nữ chỉ vì những lý do trên?

Ngay cả bản thân anh cũng rất sốc, khó hiểu và hoang mang trước những suy nghĩ hiện lên trong đầu mình...

Ngoài ra, nếu người anh yêu là Thẩm Hải Băng và anh đã có được Thẩm Hải Băng, vậy tại sao anh lại đi trêu chọc vợ cũ của mình?

Nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng và bình tĩnh của cô lúc nói ra những lời đó, Thẩm Hoài Dương bất giác bóp chặt tách cà phê trên bàn.

Cũng như cô nói, dù là bốn năm trước hay bốn năm sau thì trong tim anh vẫn chỉ yêu một mình Thẩm Hải Băng

Bây giờ anh đã có được người phụ nữ mà anh hằng mơ ước và muốn có được, tại sao anh lại còn trêu chọc một người phụ nữ không quan trọng?

Môi mỏng kéo ra một vòng cung đầy châm chọc, suy nghĩ của anh rất loạn, đến mức có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung, anh không tìm được lối ra.

Ngoài sự hỗn loạn thì tiếp theo là sự phiền não khó tả, đôi mắt hẹp dài từ từ nheo lại, Thẩm Hoài Dương châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ bay vào mắt trái đang nheo lại của anh, anh búng tàn thuốc, mùi nicotin tràn ngập trong khoan phổi, phiền não theo đó cũng dần tan biến.

Đột nhiên, sương mù bao phủ trong lòng cũng dần biến mất, mây đen lui đi nhường chỗ cho ánh mặt trời, ánh sáng chiếu vào giống như pháo hoa lập lòe giữa kẽ tay. Cuối cùng, một số thứ đã dần sáng tỏ, sự phiền não và hỗn loạn tích tụ trong lòng cũng dần biến mất rồi trở nên rõ ràng hơn.

Giây trước gương mặt tuấn tú vẫn còn âm u giống như mây đen giăng trên đỉnh đầu thì giây tiếp theo lại trở nên rực rỡ sáng chói.

Nhân viên phục vụ bưng cà phê ra bị sặc đến mức không kìm được hắt hơi, cô ta nhíu mày, đi tới chỗ nhân viên đang tính tiền ở quầy thu ngân: “Sao nặng mùi vậy, có người đang hút thuốc sao? Tại sao không nhắc nhở người ta không được hút thuốc trong quán cà phê?”

Nhân viên phục vụ ở quầy thu ngân giữ tay người phục vụ bưng cà phê rồi hất cằm ra cửa sổ, bảo cô ta nhìn sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.