“Cũng quản con trai bà cho tốt vào, bảo cậu ta tốt nhất dừng xuất hiện ở trước mặt con gái của tôi nữa, ngưỡng cửa của nhà các bà quá cao lại quá bẩn, trèo còn chê làm bẩn người mình đấy!”
Lửa giận trong bụng hai người đều rất lớn, càng cãi càng hăng, sau đó, Quách Mỹ Ngọc gọi điện cho Diệp Giai Nhi, bảo cô tới đây.
Thấy vậy, Tô Tình cũng không yếu thế, cũng gọi điện cho Thẩm Hoài Dương…
Hai người vẫn cãi không ngừng.
Tô Tình nói chuyện vốn không dễ nghe, cự qua cự lại, nhất là lúc này, từng câu từng chữ đều mang theo kim.
Diệp Đông đâu thể cho phép người khác chạy đến nhà mình làm loạn, đỡ lấy Quách Mỹ Ngọc, nói với Tô Tình: “Muốn làm loạn thì đi chỗ khác, nhà chúng tôi không phải là nơi để bà quậy!
“Cậu nói cái gì, cậu nói lại lần nữa cho tôi!” Sắc mặt có hơi tái xanh, Tô Tình tức đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Quý bà? Tôi thấy đâu có một chút dáng vẻ của quý bà, nói là mụ đàn bà đanh đá còn tạm! Chồng của mình cũng không quản được, còn hung hổ chạy tới nhà người khác quậy phá, quả nhiên là kỳ quặc.” Diệp Đông mắng không thèm khách sáo.
Mới đi tới cầu thang, Diệp Giai Nhi đã nghe thấy tiếng chửi ồn ào truyền tới, người tới là ai, cô nghe là biết rõ rồi.
Tô Tình sao cứ âm hồn không tan vậy chứ?
Nhưng còn chưa đi được hai bước, tiếng bước chân lại truyền đến, sau đó cánh tay đột nhiên bị người đằng sau túm lấy, cô quay đầu, là Thẩm Hoài Dương.
Cô đứng ở chỗ cao, anh đứng ở chỗ thấp, cô cao hơn anh một cái đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện.
“Buông tôi ra.” Một lát sau, cô mấp máy môi, mở miệng.
Đôi mắt thâm trầm nhìn cô, Thẩm Hoài Dương vẫn không lên tiếng, cổ họng hơi chuyển động, có trời mới biết, anh muốn ôm cô vào lòng cỡ nào.
Khi hai người vẫn duy trì trạng thái này thì tiếng cãi nhau càng lớn càng kịch liệt lần nữa truyền đến, còn kèm theo tiếng va đập.
Lông mày nhíu lại, tay Diệp Giai Nhi dừng sức, đẩy anh ra, nhanh chóng chạy lên tầng, mà Thẩm Hoài Dương cũng theo sát phía sau.
“Tôi không quản được chồng của mình thì làm sao? Ít nhất ông ấy bây giờ còn sống, cuối cùng sẽ có một ngày trở về bên cạnh tôi, bà thì sao, chồng chết rồi, bây giờ chính là một góa phụ!”
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói này đã chọc giận Quách Mỹ Ngọc rồi, sức khỏe của bà ta vốn không tốt, giờ lại bị kích thích, cơ thể mềm nhũn, trực tiếp ngã ra.
“Mẹ!” Thấy vậy, Diệp Giai Nhi mặt mày sững sờ, hoảng loạn vội vàng chạy lại, đỡ lấy mẹ.
Tô Tình dương dương tự đắc, Quách Mỹ Ngọc cũng nói ra lời lẽ khó nghe nhất: “Chồng của bà quả thật còn sống, có điều gánh tội danh như vậy bị nhốt trong tù chẳng qua chỉ sống tạm bợ mà thôi, có gì hay là đắc ý chứ?”
Lời nói khó nghe ai không biết nói?
Bị nói trúng chỗ đau, Tô Tình tức run người, mới nhấc tay, cái tát còn chưa kịp đánh xuống, đã bị Thẩm Hoài Dương túm lấy, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Còn chưa quậy đủ sao?”
“Quậy đủ sao? Con bây giờ bênh người ngoài có phải không? Con đừng quên, là người phụ nữ lòng dạ rắn rết này hại ba con ngồi tù, hại danh tiếng của nhà họ Thẩm chúng ta trở lên tồi tệ như vậy, còn hại mẹ con cũng ngồi nhà giam, nhà chúng ta vì cô ta mới biến thành như ngày hôm nay, cô ta không phải là thứ gì tốt đẹp cả, có người phụ nữ nào ác bằng cô ta, mẹ nó cho con biết cả nhà cô ta đều không phải thứ tốt đẹp gì!”
Sự bảo vệ và chất vấn của con trai khiến Tô Tình càng thêm giận dữ, lửa giận thiêu đốt dữ dội, giống như ngọn lửa nhảy nhót, ngọn này cao hơn ngọn kia.
“Chỉ cần là sống, vào tù thì sao chứ, nói cho cùng vẫn là mạng lớn, cũng chỉ có kẻ đáng đời và xui xẻo mới nhảy từ trên tầng xuống mà ngã chết!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “bốp”, trên mặt Tô Tình đã in một vết tát, năm ngón tay đỏ hồng hiện ra.
Người đánh bà ta là Diệp Giai Nhi, cái tát đó cô dùng lực rất lớn, lúc này lòng bàn tay cũng tê dại.
Có thể sỉ nhục cô, cô cũng có thể chịu đựng, nhưng không thể sỉ nhục ba, cô không cho phép!
“Cô vậy mà dám đánh tôi! Hoài Dương con nhìn thấy chưa, người phụ nữ ác độc như rắn rết như cô ta vậy mà đánh mẹ của con, con nhìn thấy chưa?”
Tô Tình bị đánh tới sững sờ, sau khi hoàn hồn, bà ta chỉ vào mặt mình, để con trai nhìn chứng cứ rõ ràng đó.
“Quậy đủ rồi thì dừng cho con, về nhà họ Thẩm!” Lông mày thanh tú của Thẩm Hoài Dương nhíu chặt, sự kiên nhẫn đối với Tô Tình đã dần dần bị bào mòn.
Cái tát đó, anh không oán cô, cũng không trách cô, lời mẹ anh nói căn bản là đang khiêu khích giới hạn của người khác…
Quách Mỹ Ngọc chống người đứng dậy, cơ thể do tức giận nên còn hơi run, nhìn sang Diệp Giai Nhi, bà ta nói từng câu từng chữ: “Bà ta vừa rồi mắng ba con, con đều nghe thấy rồi, bà ta nói ba con đáng đời, nói ba con là đồ xui xẻo mới nhảy từ trên tầng xuống để ngã chết, con nghe rõ rồi chứ?”
“Mẹ!” Cô đưa tay đỡ mẹ.
Tuy nhiên, Quách Mỹ Ngọc lại hất tay của cô ra, mặt mày nghiêm túc: “Nói cho mẹ biết, con nghe thấy hay không nghe thấy?”
Bà ta cố chấp muốn có được đáp án, Diệp Giai Nhi gật đầu: “Nghe thấy rồi.”
“Vậy tốt, con bây giờ thề ở trước ảnh của ba con, nói con sau này mãi mãi sẽ không có liên quan gì đến nhà họ Thẩm nữa, cũng sẽ không có bất kỳ dây dưa gì nữa!”
Cơ thể của Diệp Giai Nhi đang run, cặp lông mi dài đang khẽ run, tay đang run, chân cũng đang run.
“Lời mẹ nói con có phải không nghe thấy không? Mẹ bảo con thề trước di ảnh của ba con, nếu con không muốn mẹ cũng không miễn cưỡng, con bây giờ rời khỏi cho mẹ, từ nay về sau cắt đứt quan hệ mẹ con, mãi mãi đừng xuất hiện ở trước mặt mẹ nữa.”
Lời nói rất quyết tuyệt, nhưng lại rất nghiêm túc, Quách Mỹ Ngọc nghiến răng, nói rõ từng chữ.
Sắc mặt của Diệp Giai Nhi trắng bệch, tuy có hai lựa chọn, nhưng căn bản không được chọn, không phải sao?
Cô run rẩy đi về phía phòng khách, ở đó treo bức ảnh lúc Diệp Đức Huy còn sống, ông ấy đang mỉm cười, rất thân thiện, rất nhân từ.
Mỗi một bước, trái tim của Thẩm Hoài Dương tối đi một phần, nặng thêm vài phần, cho tới cuối cùng, giống như một tảng đá đè trong tim, nặng nề giống như có người bóp cổ anh, đưa tay, anh dùng sức giật cà vạt.
Cuối cùng, cô dừng bước trước di ảnh, giơ tay của mình lên, thề: “Từ nay về sau, Diệp Giai Nhi tôi nếu còn dây dưa với người của nhà họ Thẩm sẽ bị trời đánh, không được---”
Từ chết chưa nói ra, Thẩm Hoài Dương đã lao tới, kéo tay của cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô.
Từng câu từng chữ của cô giống như hung khí sắc bén nhất, dùng mũi dao sắc bén nhất, sau đó rạch qua trái tim anh, da thịt tách ra, máu chảy thành sông.
Móng tay của cô đâm vào lòng bàn tay anh, nhìn anh một lúc, sau đó nhắm mắt, dùng hết sức hất tay anh ra, xoay người: “Sẽ bị trời đánh, không được chết tử tế!”
Hất tay, tay của hai người trượt xuống, độ ấm thuộc về đối phương biến mất, cũng không chạm vào được nữa.