Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 323: Chương 323: Tạo bất ngờ cho cô




“Nói đi.” Thẩm Hoài Dương nuốt nước bọt, lúc này anh muốn nghe hết mọi chuyện liên quan đến cô, dù là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần liên quan đến cô thì anh đều háo hức muốn nghe và thích nghe.

Thẩm Trạch Hy cũng biết anh muốn nghe nên cậu kể lại cho anh nghe tất cả những chuyện hai mẹ con họ làm hàng ngày sau khi anh nhập viện.

Buổi sáng hai mẹ con sẽ chào anh, nói chuyện với anh nửa tiếng mỗi ngày, sẽ đọc báo, trò chuyện, xoa bóp chân cho anh.

Thẩm Hoài Dương lắng nghe rất cẩn thận, anh không muốn bỏ sót một thứ gì, mà càng nghe thì mong muốn nhìn thấy bọn họ càng thêm mãnh liệt, thậm chí từng lỗ chân lông trên toàn thân anh cũng đang điên cuồng kêu gào.

Anh muốn gặp cô, anh rất muốn gặp cô, loại ý nghĩ này sắp làm anh phát điên rồi!

Thẩm Trạch Hy cũng biết rõ chuyện của Tô Tình không thể nào giấu mãi được, nhưng bây giờ cậu phải mở miệng thế nào đây?

Cậu do dự, lúng túng, lòng rối như tơ vò.

Những biểu hiện nhỏ đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Hoài Dương, anh nhìn thấy rất rõ: “Nói đi, không có gì phải khó xử cả.”

Khẽ nhắm mắt lại, Thẩm Trạch Hy nói hết không sót một chuyện những gì Tô Tình đã làm, bà ta mua cồn muốn hại Diệp Giai Nhi, còn vu cáo hãm hại cô vào tù nên mới tạo ra tình cảnh ngày hôm nay.

Thẩm Hoài Dương không nói gì, gương mặt tuấn tú bỗng nặng nề, giống như sương mù dày đặc không tan, thân là mẹ, vậy mà bà ta lại có thể làm ra chuyện như vậy!

Anh biết bà ta không thích Diệp Giai Nhi, anh không muốn bà ta dùng những thủ đoạn đối phó với Thẩm Hải Băng để đối phó với cô, vì vậy anh đã cảnh cáo bà ta.

Nhưng không ngờ lời cảnh cáo kia không những không khiến bà ta kiềm chế lại mà còn khiến bà ta phát điên hơn, đây là điều mà anh không ngờ tới.

Đồng thời, sự tàn nhẫn và điên cuồng của bà ta khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Nhưng cuối cùng mẹ đã tự thú rồi...” Khi Thẩm Trạch Hy nói về vấn đề này, giọng điệu và biểu cảm của cậu rất nặng nề: “Bà ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình, quyết định tự thú và bị kết án ba năm tù, em đã đến thăm bà.”

Yết hầu khẽ động, Thẩm Hoài Dương im lặng lắng nghe, nét mặt trầm tư khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.

“Em nghĩ chuyện này đối với bà ấy cũng là chuyện tốt, bà ấy nói ở trong tù rất tốt, rất đầy đủ, đây là cảm giác mà bà ấy chưa từng trải qua lúc ở nhà họ Thẩm, bà ấy nói bà sẽ cố gắng cải tạo, em thấy mẹ đã thay đổi rồi...”

“Ừm...” Anh hờ hững đáp.

“Anh à, dù thế nào thì anh cũng nên dành thời gian đến thăm mẹ nhé, dù sao bà ấy cũng là mẹ chúng ta, may mà sự cố lần này không gây ra quá nhiều thiệt hại, anh có thể tha thứ cho mẹ không?”

Thẩm Hoài Dương nói: “Chuyện này anh sẽ xem xét, đừng nói với chị dâu chuyện anh đã tỉnh lại, cũng đừng để bác sĩ nói cho cô ấy biết, tạm thời đừng để cô ấy biết.”

Anh không nói là không đi thăm bà ta, nhưng cũng không nói là sẽ đi, Thẩm Trạch Hy thầm nghĩ, nếu bảo anh cả coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là chuyện không thể, nhưng cậu cũng chỉ có thể nói giúp cho bà ta thế này thôi, dù sao thì tội lỗi bà ta gây ra quá nghiêm trọng.

Mặc dù nghi ngờ nhưng Thẩm Trạch Hy không hỏi thêm mà nói: “Chị dâu ở bên anh lâu như vậy rồi, anh cũng nên cho chị dâu một danh phận chứ? Nếu không sẽ bị người đàn ông khác cướp mất đấy.”

“Em giúp anh làm một chuyện...”

Buổi tối, Diệp Giai Nhi ôm Huyên Huyên vào phòng bệnh, trời lại bắt đầu mưa, không hiểu sao mùa thu năm nay lại mưa rất nhiều.

“Bé con, con nói chuyện với ba đi, mẹ đi mua đồ ăn tối.”

Huyên Huyên ngoan ngoãn gật đầu, cô bé bước đến bên giường bệnh, ba vẫn đang ngủ, cô bé đưa ngón tay trắng nõn ra chọc nhẹ vào mặt anh, sau đó nhìn mu bàn tay anh, thấy không có vết bỏng, cô bé mỉm cười, thì thầm: “Con xin lỗi ba, hôm nay con vô tình làm đổ nước nóng lên mu bàn tay ba.”

“Ba ơi, ba đã ngủ lâu rồi mà vẫn chưa tỉnh sao, con đã cao thêm rồi, mẹ nói con đã cao thêm được 3 cm, 3cm là rất cao sao ạ? Ba ơi, ba mau dậy quản mẹ nhé, bây giờ mẹ càng ngày càng lười! Mẹ không làm bữa sáng nữa, cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi, cô giáo con nói con đang tuổi ăn tuổi lớn nên cần bổ sung dinh dưỡng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì con không cao lên được nữa mất, haizzz, sầu quá đi.”

Cô bé nắm chặt tay thành quả đấm, chống cằm, thở dài thườn thượt.

Thẩm Hoài Dương không khỏi bật cười, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng Huyên Huyên lại không thấy.

“Hôm nay cô giáo kể chuyện Tư Mã Quang đập bể chum, nhưng con không thích Tư Mã Quang lắm, cậu ấy hơi ngốc, con nít nhảy vào chum nước thì nhất định phải gọi điện thoại báo cho ba mẹ chứ đập đồ làm gì. Cô giáo bảo bọn con phải học tập Tư Mã Quang, con nghĩ mình không làm được đâu, đá nặng quá, con cầm không nổi thì làm sao học theo cậu ấy được. Haizzz, cô giáo càng ngày càng trở nên không thực tế, Tư Mã Quang đập bể chum căn bản không phải chuyện một đứa con nít như con nên làm.”

Cô bé ngồi đó thỉnh thoảng lại thở dài, trông bộ dạng thật đáng yêu.

Diệp Giai Nhi mua bữa tối, Huyên Huyên nói cô bé muốn ăn lẩu, cho nên cô mua một ít.

Huyên Huyên đói bụng nên ăn rất nhiều, còn vỗ bụng kêu ngon, cô đưa cô bé đi đánh răng, rửa mặt rồi cùng cô bé làm bài tập.

Ngồi vào chỗ Huyên Huyên vừa ngồi, cô xoa bóp chân cho anh, sau đó cầm tờ báo bên cạnh đọc tin tức cho anh nghe.

“Em thật sự không biết khi nào anh mới tỉnh lại, nằm thế này cũng sẽ mệt mà, không phải sao? Cho nên anh mau tỉnh lại đi nhé...” Cô khẽ thở dài vuốt ve trán anh.

“Anh nằm mãi cũng không có ý nghĩa gì, em và Huyên Huyên đang đợi anh, anh thật sự không chịu tỉnh dậy sao?”

Vừa nói cô vừa xoa bóp hai chân, lắc đầu nói: “Nếu anh không tỉnh lại thì em sẽ đưa Huyên Huyên đi theo người đàn ông khác đấy.”

Đột nhiên, nhiệt độ dường như lạnh hơn vài độ.

“Mẹ ơi mẹ ơi, con đã làm xong bài tập rồi, con đi ngủ đây.” Huyên Huyên nói phía sau.

Diệp Giai Nhi đáp một tiếng rồi đứng dậy, sau đó cúi người, đặt lên môi người đàn ông một nụ hôn.

“Mẹ, mẹ càng ngày càng háo sắc! Ngày nào mẹ cũng hôn ba, miệng của ba sắp bị mẹ hôn hỏng rồi!” Huyên Huyên đã quen với điều đó nên cũng không ngạc nhiên.

Cô cau mày ngước mắt lên, khẽ mấp máy môi, lúc đang định dạy cho cô bé một bài học thì chợt cảm thấy môi mình ươn ướt, sau đó dường như có một chiếc lưỡi trượt qua, ướt át, nóng bỏng và mềm mại.

Cái đụng chạm đó giống như bị điện giật lan tràn khắp cơ thể, tròng mắt Diệp Giai Nhi bỗng giãn ra, mang theo chút hi vọng cúi đầu nhìn xuống.

Anh vẫn nhắm mắt và thở đều, môi cô áp vào môi anh, anh không hề cử động.

Nỗi mất mát không nói nên lời tràn ngập trong lòng, cô xoa xoa trán, xem ra khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác như vậy.

Cô đứng thẳng người đi đến giường bệnh bên cạnh, ôm Huyên Huyên rồi vỗ nhẹ vào lưng cô bé, một lúc sau, tiếng thở đều đều của bọn họ vang vọng trong phòng.

Sau khi xác định hai người đã ngủ, Thẩm Hoài Dương nằm trên giường từ từ mở mắt ra, anh nghiêng người nhìn chăm chú hai mẹ con đối diện.

Vì còn đang chuẩn bị bất ngờ cho cô nên anh không muốn đánh thức hai người họ, dù lúc này rất muốn ôm chặt hai mẹ con vào lòng nhưng anh vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn...

Có trời mới biết, khi môi cô chạm vào môi anh, sự kiên nhẫn và ý chí của anh gần như tan biến, anh không nhịn được liếm môi cô.

Nghe thấy những gì cô đã làm cho anh từ miệng Thẩm Trạch Hy là một chuyện, nhưng cảm nhận điều đó một cách trực tiếp lại là một chuyện khác.

Anh muốn trải nghiệm sự chăm sóc của cô, tình yêu của cô và sự vất vả của cô trong khoảng thời gian này…

Sau hơn một tháng kiên trì, chắc hẳn cô rất mệt mỏi và cô đơn.

Sáng hôm sau.

Cô bảo Huyên Huyên chào buổi sáng với anh, cô lau mặt cho anh rồi cùng Huyên Huyên ra khỏi phòng.

Cô rời đi không lâu thì người đàn ông đã tỉnh dậy, âu phục đã chuẩn bị đầy đủ, vest đen, sơ mi xanh đậm, cà vạt xanh trắng.

Thẩm Hoài Dương bấm một dãy số, uống một ly nước ấm: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

Đầu bên kia điện thoại là Thẩm Trạch Hy, cậu nheo mắt cười, lời nói mang theo chút trêu chọc: “Anh à, sao trước đây em không biết anh là người lãng mạn nhỉ? Lãng mạn đến mức khiến em nổi da gà, chậc chậc, có khi nào chị dâu bất ngờ quá mà ngất xỉu luôn không nhỉ?”

“Nhiều chuyện.” Môi mỏng bật ra hai chữ, Thẩm Hoài Dương trực tiếp cúp điện thoại, khóe môi khẽ cong lên.

……

Trên đường bị kẹt xe nên suýt nữa trễ giờ, cô nhanh chóng đậu xe, xách cặp chạy về phía trường.

Cô đi giày cao gót cao ba phân, chạy nhanh như gió, cô vừa chạy về phía trước vừa nhìn đồng hồ.

Đột nhiên, một học sinh chặn đường cô lại, nở nụ cười ngọt ngào rồi tặng cho cô một bông hồng: “Em chào cô.”

Cô kinh ngạc nhìn đứa học sinh xa lạ trước mặt, cũng không phải là học sinh trong lớp của cô: “Em có chắc là tặng cô không?”

“Chắc ạ!” Cậu học sinh tặng cho cô bông hồng đỏ tươi rồi rời đi.

Cô cảm thấy rất mờ mịt, đi được hai bước thì cô lại bắt gặp một nhóm học sinh, tất cả đều cầm hoa hồng đỏ trên tay và tặng cho cô.

Cô càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô bỗng nhíu mày, toàn bộ tòa nhà dạy học rất lớn, số học sinh bên trong nhiều không đếm xuể.

Từ khi cô bước vào cổng trường, cứ hễ gặp phải học sinh thì sẽ được tặng hoa hồng đỏ, không có ngoại lệ.

Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ, số lượng hoa hồng đỏ vẫn đang tăng mạnh, cô rất kinh ngạc và cũng cảm thấy nghi ngờ!

Ngay cả những giáo viên của bộ môn khác cũng mỉm cười tặng hoa cho cô.

Chuyện này quá kỳ lạ khiến cô không muốn nghĩ nhiều cũng khó, ai là người muốn tặng hoa hồng cho cô? Đối tượng chỉ có thể là anh thôi!

Ngoài anh ra, còn ai có thể đối xử với cô như vậy?

Nhưng mà, anh vẫn đang hôn mê, lẽ nào tỉnh rồi sao?

Trong lòng đang suy đoán lung tung, cô đi về phía trước, khi đến hành lang dẫn đến văn phòng, cô càng thêm kinh ngạc.

Phòng làm việc của giáo viên ở góc xa nhất, hành lang này rất dài, từ đầu hành lang bước vào cứ cách một bước là có một cô gái hay chàng trai tay cầm hoa hồng, mỉm cười đứng ngay ngắn.

Tiến thêm một bước thì trên tay sẽ có thêm một bông hồng, cứ bước thêm một bước thì sẽ có thêm một bông hồng nữa...

Khi cầm lấy bông hồng cuối cùng trên tay, một giọng nói trầm ấm từ tính vang lên trên đầu cô: “Em thích không?”

Giọng nói kia quá quen thuộc, cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, cô sững sờ như một pho tượng, thời điểm ngẩng đầu lên, nước mắt đã lăn dài trên má, hoa hồng trên tay cũng rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.