Ngửi thấy mùi đồ ăn, Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, đột nhiên cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Nhưng người phụ nữ kia hoàn toàn không có vẻ như sẽ mở miệng mời anh ăn cơm. Ánh mắt anh thâm thúy, không quan tâm mà rảo bước tiến vào phòng bếp nhỏ hẹp, nhưng lại không có bát đũa.
Lông mày nhíu lại, anh xoay người trở về phòng khách, ngồi trên sô pha.
Buổi trưa ăn hơi nhiều nên húp một bát cháo là đủ. Sau khi cầm bát vào nhà bếp, cô bèn ngồi trước bàn phòng khách bắt đầu soạn bài. Phòng ngủ hơi nhỏ quá, không thể đặt thêm một cái bàn với laptop được.
Thẩm Hoài Dương đưa mắt nhìn cô, nhìn thật sâu mấy lần, sau đó vào nhà bếp hâm cháo lại, cầm lấy cái chén mà cô mới dùng.
Diệp Giai Nhi đang gõ bàn phím thì nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, nghi hoặc cau mày, xoay người lại.
Lại nhìn thấy người đàn ông mặc vest đeo giày da kia đang ngồi bên cạnh bàn ăn, dùng bát đũa mà cô đã ăn đang lẳng lặng dùng cơm. Bàn ăn hơi lùn khiến anh trông hơi uất ức.
Diệp Giai Nhi lạnh lùng liếc nhìn, rồi lại đưa mắt nhìn laptop. Cho dù anh ta làm gì cũng không liên quan tới cô.
Sau khi soạn bài xong, cô thu dọn mặt bàn, vào buồng vệ sinh định tắm rửa. Nhưng lại không có nước ấm, nước chảy ra là nước lạnh thấu xương, đành phải thôi.
Khi cô trở về phòng, Thẩm Hoài Dương đã ăn xong rồi, nặng nề nhìn cô: “Trở về nhà họ Thẩm.”
Cô cầm cây lau nhà, cúi đầu lau sàn nhà, nghe vậy chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Tôi sống ở đây rất thoải mái, anh Thẩm đi thong thả, không tiễn.”
Thẩm Hoài Dương mím chặt bờ môi mỏng, nhìn quanh căn phòng quá mức chật hẹp, khóe miệng run rẩy, nói tiếp: “Sửa soạn lại một chút đi, trở về chung cư nội thành.”
Lần này cô dừng lại động tác đang làm, ngẩng đầu lên nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Tôi chỉ sống ở đây thôi, không đi đâu hết, anh Thẩm có thể đi được rồi đấy!”
Đuổi anh đi hết lần này tới lần khác, ánh mắt sắc bén của Thẩm Hoài Dương lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng: “Tại sao tôi phải đi?”
“Đây là nhà của tôi!” Diệp Giai Nhi lạnh giọng, không nể tình nhắc nhở.
Anh không cho là đúng, tùy ý nhún vai: “Tài sản sau khi kết hôn chính là tài sản chung, căn nhà này nếu đã là của mợ Thẩm thì đương nhiên cũng là của tôi, tôi có quyền thực hiện quyền lợi mà tôi nên có.”
Gặp được người vô lại, nhưng chưa từng thấy ai vô lại đến mức này, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy anh ta mỉa mai đến buồn cười.
Bỏ mặc biệt thự xa hoa nhà họ Thẩm không ở mà cứ đòi chen chúc trong căn nhà tồi tàn chật hẹp này thực hiện quyền lợi của anh ta.
Anh ta thích thế nào thì cứ tùy anh ta đi…
Cô vào phòng ngủ, nằm lên giường. Đây là một chiếc giường đơn, rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả giường trong phòng cô, chỉ vừa đủ để nằm một người.
Cô đắp chăn lên, không quan tâm người bên ngoài, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Ngày mai còn phải dậy sớm nữa, cô không có thời gian cũng không có tâm trạng tiếp tục lãng phí với anh ta.
Yết hầu của Thẩm Hoài Dương khẽ động đậy, híp mắt nhìn cô gái kia biến mất trước mặt mình. Mặc dù tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng càng nhiều là không biết làm thế nào.
Anh ngồi trên sô pha, nhưng ngồi lâu lại cảm thấy hơi khó chịu, cơ thể cao lớn khẽ nhúc nhích, anh lại đổi tư thế nằm.
Mà hiển nhiên, chiếc sô pha đó là hàng rẻ tiền, đương nhiên không thể so sánh với sô pha ở chung cư với ở nhà họ Thẩm, quá nhỏ quá ngắn, hơi nghiêng người là sẽ bị ngã xuống ngay.
Gương mặt tuấn tú bình tĩnh của anh đen sì, trán không nhịn được mà co giật, từ mặt đất đứng dậy rồi lại nằm lên sofa, tay chân bị hạn chế nên không thể vươn ra, chỉ có thể co người lại.
Máy sưởi trong nhà cũng không được tốt lắm, nằm trong phòng khách vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh.
Bàn tay vươn lên, anh cởi áo bành tô màu đen ra đơn giản đắp trên người như một chiếc chăn, xua đuổi cái lạnh.
Nhưng dù vậy, trong lòng anh chưa từng hiện lên ý nghĩ rời khỏi nơi này, ngược lại cảm thấy vô cùng kiên định và yên ổn.
Nhưng mà, anh không truy cứu tới cùng, càng không suy nghĩ sâu xa về cảm giác kỳ lạ này…
Một đêm yên giấc, đến khi Diệp Giai Nhi mở mắt ra thì đã hơn sáu giờ.
Cô không dám lề mề, lập tức ngồi dậy, sắc trời hơi sáng lên một chút, nhưng vẫn còn mờ mịt.
Hệ thống sưởi trong nhà hoạt động không tốt lắm, xốc chăn xuống giường là có thể cảm nhận được khí lạnh ùa tới.
Cô cau mày, tiền sưởi hàng tháng đã giao rồi, nhưng có phải hệ thống sưởi quá tệ rồi không?
Bình thường ở nhà, nếu bật máy sưởi thì chỉ cần mặc một cái áo hơi dày là được rồi, nhưng bây giờ lại lạnh tới mức không thể không mặc áo khoác.
Cô ra khỏi phòng, vô tình liếc thấy người đàn ông nằm trên sô pha, ánh mắt hơi khựng lại, hờ hững, dửng dưng như thường.
Căn nhà vốn rất nhỏ, đương nhiên không thể đặt chiếc sô pha lớn, mà thân hình anh vừa cao vừa to, lúc này ngủ rất khó chịu.
Nửa người đã lơ lửng, áo bành tô đắp trên người cũng kéo lê trên sàn nhà, đôi tay dài đôi chân dài của anh hơi co quắp.
Trong phòng ngủ vốn đã lạnh, phòng khách lại càng lạnh hơn, đứng ở đó cũng có thể cảm nhận từng luồng khí lạnh ập tới.
Nhưng không ngờ anh chỉ khoác áo bành tô đơn giản cứ thế ở đây ngủ một đêm!
Nhưng mà, chính anh ta muốn chịu khổ, vậy thì liên quan gì tới người khác?
Diệp Giai Nhi tỉnh táo lại, liếc nhìn anh ta một cái rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, sau đó vào bếp nấu bữa sáng, không ngừng có tiếng động vang lên.
Cô không cố ý giảm âm thanh vì có một người đang ngủ trong phòng khách mà vẫn làm như bình thường.
Hiệu quả cách âm không tốt, tiếng vang truyền ra từ nhà bếp. Thẩm Hoài Dương ngủ trên sô pha cau mày, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ khẽ híp lại.
Còn chưa kịp đứng dậy thì chiếc áo bành tô đắp trên người đã trượt xuống sàn nhà.
Lông mày nhướng lên, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương khẽ nghiêng về phía trước, nhặt áo khoác trên mặt đất, eo lưng rất khó chịu vì phải co người cả một đêm.
Đúng lúc này, Diệp Giai Nhi bước ra từ phòng bếp, tay bưng bữa sáng, sữa bò, trứng gà chiên.
Cô ngồi vào bàn ăn, lẳng lặng dùng bữa, danh sách học sinh còn đặt bên tay đang lật xem, cứ như thể không nhìn thấy anh.
Từ đầu tới cuối, anh đều bị làm lơ hoàn toàn. Dần dần, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương nheo lại, nhìn chằm chằm bóng dáng cô.
Cô lại vô cùng bình thản ung dung, nên làm gì thì cứ làm thế ấy, vẫn không thèm để ý tới anh.
Ngọn lửa không thể nói rõ cứ thế bốc cháy hừng hực. Bị làm lơ như vậy, anh chỉ cảm thấy không vui, bất mãn.
Không lâu sau, Diệp Giai Nhi ăn sáng xong rồi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị đi làm.
Nhưng lúc cô rời khỏi phòng ngủ thì thấy người đàn ông đã hâm nóng nồi cháo hôm qua, cũng không chê bai gì mà ngồi bên cạnh bàn ăn, thong thả, tao nhã dùng bữa.
Anh ta cũng biết sống nhún nhường chín bỏ làm mười đấy…