Lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu chặt lại, nhìn anh, sau đó lại nhìn thời gian.
Cô còn phải đi làm cho kịp giờ, nhưng, anh không rời đi, cô cũng không khóa cửa được, nên chỉ có thể đứng ở đây đợi.
Ánh mắt chú ý đến bóng dáng của cô, đôi lông mày thanh tú của Thẩm Hoài Dương nhướng lên, độ cong trên đôi môi rõ ràng có chút mềm mại, động tác trên tay lại…càng chậm hơn…
Nhấm nháp từng ngụm nhỏ, anh biết điểm yếu của cô ở đâu…
Khuôn mặt lạnh lùng, thờ ơ của cô cuối cùng cũng có sự dao động, đồng thời, sự buồn bực trong lòng anh cũng theo đó mà mất đi một chút.
Anh có thể nhìn cô tức giận, có thể nhìn cô nổi nóng, nhưng duy nhất không thích nhìn thấy cô luôn là một vẻ mặt thờ ơ, hờ hững, xa cách mà lạnh nhạt.
Diệp Giai Nhi vẫn chú ý đến thời gian, đã 7h rồi, 7h20 phải đến trường, chỉ còn 20 phút.
Từ chỗ ở đến trường phải mất mười bảy, mười tám phút, còn phải đi ký tên, nếu như còn không đi, thật sự sẽ bị muộn!
Mà anh vẫn không có ý định rời đi, vẫn nếm thử từng miếng từng miếng một.
Lông mày cau lại, Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, sau đó trực tiếp đi ra khỏi nhà.
Chủ nhà đang phơi quần áo, cô đi đến, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Dì à.”
“Cô Diệp đó hả, có chuyện gì sao?”
“Dì có thể giúp cháu một việc không?”
“Việc gì thế?”
“Cháu phải đi làm cho kịp giờ, nhưng trong phòng vẫn còn có một người không chịu rời đi, đợi sau khi anh ta rời đi, dì có thể giúp cháu khóa cửa không ạ?”
Nghe thấy vậy, chủ nhà vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề.”
“Còn có, dì à, lò sưởi trong nhà có phải là bị hỏng không ạ, sao lại không có cảm giác gì?”
Chủ nhà xua tay, nói thẳng: “Sao có thể chứ, tối nay cháu thử xem lại xem, nói không chừng tối nay sẽ được đó.”
Sắp muộn làm rồi, Diệp Giai Nhi cũng không có thời gian nói chuyện tiếp, lại dặn dò mấy câu, sau đó vội vàng chạy khỏi khu chung cư.
Chủ nhà ở sau lưng khó chịu hừ một tiếng, còn muốn lò sưởi, không thêm tiền phòng, lò sưởi cái gì mà lò sưởi!
Nhưng, vừa mới chạy ra khỏi con hẻm dài, thì một chiếc Land Rover màu đen dừng bên cạnh cô.
Sau đó, khuôn mặt tuấn tú Thẩm Hoài Dương u ám đập vào mắt cô, từ trong đôi môi mỏng nhả ra hai chữ: “Lên xe!”
Làm như không nghe thấy, cô bước nhanh đi qua chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.
Lông mày nhíu chặt lại, chỉ hận không thể đưa tay ra bóp chết cô, đẩy cửa ra, bước xuống xe, đưa tay ra, anh nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp đẩy cô về phía ghế phó lái, sau đó đóng cửa xe lại.
Đang định phản kháng, nhưng suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy có cần thiết sao?
Cô sắp muộn rồi, lúc này lại có xe cấp cứu để đi, sao phải kiêu ngạo, tự chuốc lấy phiền phức?
Cô không muốn nhìn thấy anh chứ không phải là xe.
Không nói gì, Diệp Giai Nhi di chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên con đường ổn định, chiếc xe đi về phía trước, đôi môi của Thẩm Hoài Dương từ đầu đến cuối vẫn mím chặt thành một đường thẳng, trên người tỏa ra hơi thở rất lạnh lùng.
Tính từ tối hôm qua, anh đã ở cùng cô 13 tiếng đồng hồ, nhưng cô không thèm nhìn anh dù chỉ là một ánh mắt, chứ đừng nói đến nói chuyện.
Lúc nãy, biết cô vội đi làm, nhưng vẫn cố ý chậm rãi ăn cháo, anh cố ý kéo dài thời gian.
Cứ nghĩ là cô sẽ tức giận, nhưng ai biết được, cô lại trực tiếp đưa chìa khóa cho chủ nhà.
Cô không muốn nói chuyện với anh như vậy sao?
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt càng thêm u ám, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hung ác, nham hiểm, tâm trạng lại trở nên vô cùng xấu.
Mà Diệp Giai Nhi sẽ không quan tâm tâm trạng của anh tốt hay xấu, chiếc xe vừa mới dừng lại, đã đẩy cửa xe ra đi xuống, không thèm cho anh một ánh mắt.
Ánh mắt hung dữ nhìn bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, cổ họng khẽ chuyển động, Thẩm Hoài Dương đạp ga, chiếc xe giống như một mũi tên rời đi, ngọn lửa vô danh trong lòng kia không cách nào trút ra được, chỉ muốn bóp chết cô, chà đạp cô.
Mấy ngày nay, quản lý cấp cao của tập đoàn Thẩm thị đều vô cùng căng thẳng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm tổng giám đốc nổi giận!
Cũng không biết mấy ngày nay rốt cuộc tổng giám đốc bị làm sao, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy có người gặp họa, tính khí dường như đột nhiên trở nên rất nóng nảy.
Lẽ nào, tổng giám đốc cũng là phụ nữ, mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày kia?
….
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Hải Băng đang uống cafe, người làm đi vào, trong tay cầm một tờ báo của tuần mới nhất.
Cho dù là báo kinh tế, tin tức xã hội, hay là tin tức giới giải trí, mỗi năm nhà họ Thẩm đều sẽ đặt mua, đây dường như sớm đã trở thành một thói quen của nhà họ Thẩm.
“Báo gửi đến rồi à.” Thẩm Hải Băng nhìn người làm nói.
Vâng một tiếng, người làm đặt báo xuống bên cạnh tay cô ta, Thẩm Hải Băng vừa uống cafe vừa đọc báo.
Nhưng, lúc ánh mắt rơi vào tiêu đề của tờ báo, cô ta sững sờ, đôi mắt khẽ động, sau đó hiện lên sự kinh ngạc, sửng sốt.
Đúng lúc Tô Tình từ bên ngoài phòng khách đi vào, ánh mắt nhìn vào tờ báo trên tay Thẩm Hải Băng, bà ta cau mày nói: “Hải Băng, sao chị nhìn thấy trên báo có ảnh Hoài Dương, thằng bé có tin tức gì à?”
Thẩm Hải Băng mặt không biến sắc đặt tờ báo xuống, thu lại những suy nghĩ kia, khẽ nói: “Không có tin tức gì, chị dâu nhìn nhầm rồi.”
“Chị sao có thể nhìn nhầm chứ? Rõ ràng nhìn thấy ảnh Hoài Dương, em đưa báo đây chị xem nào.”
Tô Tình không tin, bà ta không phải người dễ lừa, lúc nãy rõ ràng nhìn thấy Hoài Dương trên mặt báo, còn chiếm một khoảng rất lớn.
Khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của Thẩm Hải Băng có chút thay đổi, có chút do dự và khó xử.
Ánh mắt sắc bén của Tô Tình lướt qua cô ta, có thể nhìn ra được chút manh mối, lại nói: “Tối qua Hoài Dương có trở về không?”
“Hình như là không…” Thẩm Hải Băng khẽ nói, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng lại không quá rõ ràng, không nhìn ra được.
Hai ngày nay Diệp Giai Nhi không trở lại, mà anh cũng không trở lại…
Không biết, hai người có cùng trở về sống ở bên kia không hay là đi đến nơi nào?
Trong lòng cô ta vẫn luôn suy đoán, nhưng lại không có được kết quả, cảm giác khó chịu không nói rõ được ở trong lòng kia, giống như bị mèo cào vậy.
“Giai Nhi đâu?” Bà ta lại hỏi.
“Hai ngày nay đều không trở về.” Ánh mắt của Thẩm Hải Băng liếc qua tờ báo, có chút sâu, có chút u ám, càng có chút ý tứ sâu xa, khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ.
“Thật sự ngày càng vô lý, tôi không nói, ngược lại càng không hiểu quy tắc.”
Nghe thấy vậy, Tô Tình đi đến bên cạnh bàn ăn, đưa tay ra cầm tờ báo trên bàn lên, ánh mắt rơi vào bên trên.
Khi dòng tiêu đề lớn màu đỏ và bức ảnh trên báo lọt vào mắt bà ta, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngón tay cầm tờ báo, ánh mắt di chuyển xuống bên dưới, xem rất nghiêm túc và rất tức giận.
Thẩm Hải Băng ở bên cạnh sắc mặt cũng trở nên bí hiểm, ánh mắt càng khiến người khác không hiểu được, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì….