Sau đó, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, tờ báo trong tay Tô Tình trực tiếp bị đập xuống bàn.
Bởi vì, dòng tiêu đề màu đỏ nổi bật kia là…mợ chủ nhà họ Thẩm đêm khuya đơn độc hẹn với người tình, cùng đi về tổ ấm tình yêu.
Sau đó, bên dưới là bức ảnh được chụp trộm, người đàn ông dáng người cao lớn, ôm chặt Diệp Giai Nhi vào trong lòng, chiếc áo khoác đen cũng khoác trên người cô, thỉnh thoảng anh ta lại cúi đầu nói gì đó bên tai cô, trông rất thân mật và mờ ám.
Bức ảnh thứ hai lại là, tay của Diệp Giai Nhi đặt lên cánh tay của người đàn ông, hai má hơi ửng đỏ, rõ ràng là uống khá nhiều, hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy đi vào phòng.
Dường như là cố ý, bên cạnh hai bức ảnh này đều có một bức ảnh của Thẩm Hoài Dương, tạo ra sự tương phản rõ ràng và chói mắt.
Điều này chắc chắn đã khiến cơn tức giận trong lòng Tô Tình bộc phát ra, thậm chí khuôn mặt thanh tú của bà ta còn có chút méo mó.
“Điện thoại đâu, tôi gọi điện thoại cho Hoài Dương.” Khuôn mặt bà ta tràn đầy sự tức giận, sau đó dường như nhớ đến điều gì đó: “Bỏ đi, đợi nó trở về rồi nói!”
Đúng là không có một chút giáo dục nào, mặt mũi của nhà họ Thẩm đều bị cô làm mất sạch rồi!
Cầm túi, bà ta nói với người làm: “Bảo tài xế lái xe ra, tôi muốn đi đến một nơi.”
Thẩm Hải Băng cũng không hỏi nhiều, lấy lại tờ báo, đặt bên cạnh, dịu dàng nói: “Chị dâu, có thể đây chỉ là hiểu nhầm thôi, chị đừng nóng nảy.”
Nhưng, lúc này Tô Tình sao có thể nghe lời khuyên của cô ta chứ, quay người, mang theo cơn tức giận, đi ra khỏi phòng khách.
....
Đến giờ ăn trưa, Điền Quốc Gia gọi điện thoại đến, muốn nói chuyện với cô về việc học của cháu mình, Diệp Giai Nhi vui vẻ đồng ý.
Con người Điền Quốc Gia không tồi, hơn nữa cũng đã giúp đỡ cô mấy lần, cô không có lý do để từ chối.
Hai người hẹn gặp ở một quán ăn Tây Nam đối diện trường học, đến khi Diệp Giai Nhi vội vàng đi đến, Điền Quốc Gia đã đợi ở đó, bên cạnh anh ta còn có một cậu bé khoảng 14, 15 tuổi.
Nhìn thấy cô, Điền Quốc Gia khẽ vỗ vai cậu bé: “Gọi dì.”
Cậu bé lại có chút nghịch ngợm: “Rõ ràng là chị, không phải dì.”
Diệp Giai Nhi cười, ngồi xuống phía đối diện hai người họ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn qua.
Cô bảo Điền Quốc Gia chọn, nhưng anh ta lại từ chối, liên tục đùn đẩy, nhân viên phục vụ vẫn đứng đợi ở bên cạnh, cứ đùn đẩy như này cũng không phải là cách.
Sau khi hỏi khẩu vị của hai người, cô ta chọn thịt nấu nước sôi, măng tây xào, cà tím om xì dầu, còn có khoai tây sợi xào.
“Năm nay thằng bé lên lớp 7, học không giỏi cũng không kém, trên trung bình, muốn thi đỗ vào trường cấp ba số một thành phố S sợ là có chút khó, biết tớ có quen biết với cậu, nên ba mẹ thằng bé muốn nhờ cô Diệp giúp đỡ, kèm thằng bé học tập, tiền lương sẽ trả theo lương của gia sư, mỗi ngày một tiếng là được rồi.”
Anh ta đã lên tiếng, Diệp Giai Nhi đương nhiên cũng ngại từ chối, mỉm cười đồng ý: “Được, tiền lương thì không cần đâu.”
Là bạn bè, cô nên giúp đỡ.
“Cái này không được, tiền lương nhất định phải trả, cậu đừng từ chối, nếu không, sau này tớ thật sự rất ngại nói chuyện với cậu.” Vẻ mặt Điền Quốc gia vô cùng kiên định.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng chỉ có thể gật đầu: “Mau ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”
Có vẻ đứa bé rất thích ăn thịt nấu nước sôi, vẫn luôn chỉ ăn thịt nấu nước sôi.
Điền Quốc Gia cười, có chút muốn nói gì đó nhưng lại không nói lên lời, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngại không dám nói.
Diệp Giai Nhi nhìn ra được, nói: “Quốc Gia, có phải cậu có chuyện gì muốn nói?”
Do dự một lúc, Điền Quốc Gia mới từ từ lấy ra một tờ báo ở bên cạnh, sau đó đưa cho Diệp Giai Nhi.
Có chút nghi hoặc, cô đưa tay ra nhận lấy, nhưng khi ánh mắt chạm phải tiêu đề màu đỏ kia, thì trực tiếp sững sờ, nhưng, qua một lúc, lại trở lại bình thường.
Điền Quốc Gia có chút áy náy vặn hai tay, có chút lo lắng nói: “Có phải tớ lại gây phiền phức cho cậu?”
Đặt tờ báo xuống bên cạnh, Diệp Giai Nhi khẽ cười, lắc đầu: “Không có, nhà báo hay thích bắt gió bắt bóng, thanh giả tự thanh, nhưng nói đến phiền phức, có phải tớ đã phá hỏng thanh danh của cảnh sát Điền?”
“Hả?” Điền Quốc Gia có chút không hiểu.
“Cảnh sát Điền chính trực, trầm ổn, trung thực lại lên tiêu đề như vậy với tớ, một người phụ nữ đã có chồng, có phải tớ đã làm hoen ố, phá hỏng hình tượng của cảnh sát Điền ở cục cảnh sát không? Cô cười, nói rất nghiêm túc.
Nhưng Điền Quốc Gia lại nói rất đanh thép: “Tớ biết cậu là người như thế nào, còn có lúc nãy không phải cậu cũng nói thanh giả tự thanh sao.”
Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào anh ta, tấm tắc khen ngợi: “Quả nhiên là cảnh sát Điền chính trực, giọng điệu nói ra rất khác biệt, rất khí thế!”
Điều này không khỏi khiến mặt Điền Quốc Gia đỏ lên, cậu bé ngồi bên cạnh anh ta còn cố ý thêm dầu vào lửa: “Haha, chú Điền, sao mặt của chú lại đỏ vậy, giống như mông khỉ vậy!”
Nghe thấy vậy, mặt của Điền Quốc Gia càng đỏ hơn, đưa tay lên búng vào trán cậu bé: “Cần cháu nhiều lời à, mau ăn cơm đi.”
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi hì hì một tiếng, bật cười, có chút ngượng ngùng, Điền Quốc Gia cũng bật cười, bầu không khí giữa ba người rõ ràng rất hòa hợp.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe đen dừng lại, Tô Tình vừa từ trong xe bước ra, đã nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa sổ của nhà hàng, bàn tay được sơn móng đỏ chót nắm chặt lấy chiếc túi, đi vào.
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã đối diện với Tô Tình đang đi vào, kinh ngạc, nhíu mày lại, nhưng khi cơn tức giận từ trên người ba ta tỏa ra, trong lòng đã biết rõ là chuyện gì.
Đứng dậy, lên tiếng chào hỏi: “Mẹ ạ.”
Không nóng không lạnh trả lời, ánh mắt sắc bén của Tô Tình rơi trên người Điền Quốc Gia, nhìn chằm chằm vào anh ta rất lâu.
Điền Quốc Gia cũng vội vàng đứng dậy, lịch sự chào hỏi: “Chào dì.”
Nhưng Tô Tình lại không thèm quan tâm đến Điền Quốc Gia, trực tiếp nói với Diệp Giai Nhi: “Cùng mẹ về nhà một chuyến.”
“Vẫn chưa tan làm, buổi chiều con còn có tiết.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi vẫn rất bình tĩnh.
“Mẹ sẽ nói với hiệu trưởng, bây giờ về nhà.” Trong giọng nói của Tô Tình tràn đầy sự nghiêm khắc và mệnh lệnh.
Mặc dù nghe có chút khó chịu, nhưng Diệp Giai Nhi cũng không trả treo với bà ta, chào tạm biệt Điền Quốc Gia, sau khi thanh toán mới cùng với Tô Tình đi ra ngoài.
Sắc mặt của Tô Tình rất khó coi, Điền Quốc Gia cũng biết kia là mẹ chồng của cô, nên mới càng thêm lo lắng.
Hai người đều ngồi ở ghế sau, trên đường đi, Tô Tình không nói gì, bà ta không nói, Diệp Giai Nhi cũng sẽ không nói.
Vì vậy bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.
Trở về nhà họ Thẩm đã là hơn một tiếng sau, Thẩm Hải Băng còn có Thẩm Trạch Hy đều ở phòng khách.
Vừa mới đi vào, Tô Tình đã giơ tay lên, ném chiếc túi xuống sofa.
Sau đó, quay người lại, lạnh lùng và mang theo sự tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi, tiện tay lấy tờ báo ném vào mặt cô, Tô Tình nói: “Giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện này là như thế nào?”