Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 135: Chương 135: Thật ra tất cả đều là ngoại ý muốn




Oành một tiếng, lửa giận trong lòng Tô Tình giống như tên lửa phóng thẳng lên: “Cô có biết cô lúc này đang nói chuyện với ai không?”

“Đương nhiên biết ạ, hơn nữa rất rõ ràng, người khác cho con sự tôn trọng tương xứng thì con tự nhiên cũng sẽ đối đãi như vậy, và ngược lại.” Diệp Giai Nhi rất thẳng thắn, trong lời nói tràn ngập sự chế giễu.

Nếu muốn ngồi vững ở vị trí mợ chủ nhà họ Thẩm, vậy thì đương nhiên phải dốc lòng nịnh nọt Tô Tình.

Nhưng cô căn bản không có tâm tư đó, cho nên không cần thiết phải lấy lòng, xé rách mặt của nhau ngược lại càng tốt.

Từ nhỏ, Tô Tình chính là được nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, mắng không được, đánh không được, ở thành phố B, ai thấy bà ta không nịnh nọt bà ta chứ.

Sau khi gả đến thành phố S, vầng sáng của thành phố B vẫn trùm trên đầu bà ta, cộng thêm địa vị của tập đoàn Thẩm Thị có thể hô mưa gọi gió ở thành phố S thì ai gặp cũng phải nhường ba phần.

Thử hỏi, có ai dám chọc bà ta chứ?

Diệp Giai Nhi là người duy nhất hết lần này đến lần khác chọc tức bà ta, hơn nữa, còn nói những lời khó nghe như vậy, không hề nể mặt của bà ta.

Thẩm Hải Băng đứng ở một bên, nghe hai người tranh cãi lâu như vậy, lông mày của cô ta nhíu lại, mở miệng, khuyên can: “Được rồi, bớt nói vài câu đi.”

“Hải Băng, em đừng cản nó, em để nó tiếp tục nói, chị xem nó còn có thể nói ra những lời khốn kiếp, đại nghịch bất đạo gì nữa!” Tô Tình chỉ thẳng vào Diệp Giai Nhi.

Mà Diệp Giai Nhi không thèm để ý bọn họ, nhấc chân, lướt qua Tô Tình, trực tiếp đi về phía cầu thang.

Bị phớt lờ tới mức này, Tô Tình đương nhiên không chịu thôi, đưa tay kéo mạnh áo của Diệp Giai Nhi.

Đang xuống cầu thang, hoàn toàn không dự liệu tới bà ta sẽ có hành vi như này, bị lực đạo ở đằng sau kéo mạnh, Diệp Giai Nhi trượt chân, cả người ngã ra sau, ngồi sụp xuống trên bậc thang.

Lực ngã có hơi mạnh, ngồi sụp ở đó, bụng của cô cũng theo đó mà hơi đau, lông mày càng nhíu chặt lại.

Tô Tình còn ở sau lưng kéo áo của cô, không chịu buông ra, Diệp Giai Nhi hơi nghiến răng, bỗng đứng dậy: “Buông ra!”

“Cô bảo tôi buông thì tôi buông sao?” Tô Tình khinh thường, cười lạnh.

“Con nói lần nữa, buông ra!” Sự nhẫn nại của cô dần dần bị mài mòn.

“Cô dù nói hai lần nữa thì như nào chứ?”

Cuối cùng, những lửa giận trong lòng Diệp Giai Nhi bị kích phát, cô vòng tay ra sau, khẽ đẩy.

Lực đạo quả thật có hơi lớn, nhưng ai ngờ Tô Tình lại đứng kiễng chân ở đó, vừa đẩy như vậy, cơ thể của bà ta tương nhiên ngả về trước, trực tiếp lao về phía bậc thang.

Nếu ngã thẳng xuống cầu thang như vậy, hậu quả đương nhiên không thể tưởng tượng.

Thẩm Hải Băng đứng ở đằng sau hai người, nói thì chậm diễn ra lại nhanh, cô ta vội bước tới, đưa tay đỡ lấy cơ thể của Tô Tình, sau đó đẩy bà ta về phía lan can.

Kinh hãi, sắc mặt của Tô Tình trắng bệch túm chặt lan can, cuối cùng ổn định cơ thể, nhưng vẫn bị dọa tới mức toát mồ hôi lạnh.

Nhưng Thẩm Hải Băng không có may mắn như vậy, cơ thể giống như quả bóng da, từ bậc đầu tiên trên cùng ngã xuống, mãi đến lăn hết bậc cuối cùng mới dừng lại.

Đau đớn mang tới rõ ràng không cần nói cũng biết, sắc mặt cô ta trắng bệch, cơ thể co rúm lại, nhìn trống rất đau khổ.

Diệp Giai Nhi hơi sững người, đứng sững tại chỗ, nhìn hai tay của mình.

Mà Tô Tình đã nhanh chóng phản ứng lại, vội chạy xuống cầu thang, đưa tay đỡ người Thẩm Hải Băng lên, hô lên kêu người làm gọi xe cấp cứu.

Khi trong phòng khách loạn thành một mớ, Thẩm Hoài Dương sải bước đi vào, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đầu tiên là quét qua Diệp Giai Nhi, sau đó dừng trên người Thẩm Hải Băng.

Cô giống như cục đá ngây ra tại chỗ, không dám tin mà nhìn hai tay của mình, mà Thẩm Hải Băng lại nằm lăn lộn trên sàn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Hoài Dương không nói cũng biết...

Không chần chừ một giây phút nào, anh rảo bước đi tới, nhanh chóng ôm Thẩm Hải Băng nằm trên sàn vào trong lòng, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Chuyện gì đây?”

Tô Tình bị kinh sợ nên có hơi khó thở, nghe vậy, bà ta đưa tay chỉ về phía Diệp Giai Nhi vẫn đang đứng ngây tại chỗ: “Nó cố ý đẩy xuống.”

Nghe vậy, mắt của Thẩm Hoài Dương lập tức càng u tối hơn, giống như một vũng mực không tan, dừng trên người Diệp Giai Nhi, lạnh lùng.

Cô là muốn khiến Tô Tình buông góc áo của cô ra, không có dùng lực mạnh, nhưng sự việc rốt cuộc tại sao biến thành như này, bản thân cô cũng không rõ.

Nhưng nghe sự buộc tội của Tô Tình, cô chỉ muốn cười.

Mà đôi mắt lạnh lùng của anh cũng khiến vết thương đau đớn của cô lại xé ra một chút, ăn mòn, đau đớn vô cùng.

Có đôi lúc, thật sự không cần nói gì cả, chỉ cần một ánh mắt đủ để tổn thương người khác một cách nặng nề và đau đớn rồi...

Bước chân như gió, Thẩm Hoài Dương bế Thẩm Hải Băng lên, rảo bước đi ra khỏi phòng khách, thỉnh thoảng cúi đầu, ghé sát tai cô ta nói gì đó, giống như an ủi...

Cô lại đứng ở đó, giống như một hung thủ, không ai ngó ngàng...

Tô Tình lạnh lùng liếc qua Diệp Giai Nhi, có hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà ra tay thâm độc với mẹ chồng của mình như vậy, cô sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lúc này mới thu hồi dòng suy nghĩ sửng sốt lại tê dại, nhìn Tô Tình, cô gật đầu: “Được, con đợi.”

“Cô---” Ngay cả một câu cũng không thể nói ra được, Tô Tình tức đến nỗi suýt nữa phát điên, lại hừ lạnh một tiếng, bà ta cũng đi theo đằng sau, ra khỏi nhà họ Thẩm.

Đợi sau khi bà ta rời khỏi, Diệp Giai Nhi trực tiếp ngồi trên cầu thang, mặt vùi vào đầu gối, ngây ngốc nhìn đôi tay đó của mình.

Cô vừa rồi thật sự chỉ muốn khiến Tô Tình buông cô ra, căn bản không có ngờ Tô Tình không có đứng vững, cũng càng không có ngờ Thẩm Hải Băng lại ngã từ trên cầu thang xuống.

Tất cả chuyện này đều là ngoài ý muốn...

Nhưng rất rõ ràng, có người căn bản không tin đây là chuyện ngoài ý muốn.

Trong nhà họ Thẩm chỉ còn lại người làm, ngoài những người này ra thì chỉ còn Diệp Giai Nhi ngồi trên cầu thang.

Cũng không biết ngồi ở cầu thanh bao lâu, có lẽ khoảng 30 phút, hoặc 5 phút, sau đó, cô đứng dậy, cũng tới bệnh viện.

Cho dù là ngoài ý muốn, nhưng nguồn cơn sự việc lại là vì cô mà ra, cho nên đối với thương thế của Thẩm Hải Băng, cô không thể không để ý.

Khi chạy tới chỗ rẽ của bệnh viện, xa xa, cô bèn nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu còn cả Tô Tình.

Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương rất thâm trầm, ánh mắt tỏa ra sự u ám, nhìn không ra cảm xúc gì.

Mà Tô Tình lại ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về cửa phòng cấp cứu, vô cùng lo lắng.

Không có lại gần nữa, cô đứng ở chỗ rẽ, cơ thể dựa vào bức tường, cũng không để hai người nhìn thấy cô.

Qua khoảng một lúc, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đẩy Thẩm Hải Băng đi ra, mấy người đi về phía phòng bệnh.

Cơ thể nhanh chóng xoay đi, Diệp Giai Nhi nghiêng người nấp đi, đợi sau khi những bóng người đó biến mất khỏi tầm mắt, cô mới chặn y tá đang đi qua lại, mở miệng nói: “Bệnh nhân vừa mới đi qua bị thương có nặng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.