Hơi khựng lại một chút, thím Lý lại tiếp tục mở miệng, nói bà chủ có lệnh, nếu không gọi được mợ chủ về thì bảo bà ta đích thân đến trường học.
Lời đã nói đến mức này, đương nhiên không thể để thím Lý khó xử.
Tô Tình bà ta có xảo trá hơn nữa, thì cũng là một con người, đâu phải là hổ, còn có thể ăn cô chắc?
Với lại, cô cũng không sợ Tô Tình, sớm đã xé mặt của nhau, ai không kiêng kỵ ai chứ!
Đến trưa, Diệp Giai Nhi ngồi taxi trực tiếp quay về nhà họ Thẩm, người làm nói, bà chủ ở phòng trên tầng.
Cô đi lên cầu thang, đi tới chỗ rẽ thì nhìn thấy Tô Tình và Thẩm Hải Băng đi tới, Tô Tình vẻ mặt cao ngạo.
Chỉ có điều, sự cao ngạo đó đối với Diệp Giai Nhi thì không có tác dụng gì, Tô Tình là loại phụ nữ đó, càng cao ngạo thì càng khiến người ta chán ghét.
“Gọi con về có chuyện gì vậy?” Cô đi thẳng vào vấn đề, mở miệng hỏi thẳng, không có vòng vo.
Có một số người đáng để bạn tôn trọng, nhưng có một số người bạn càng tôn trọng, người ta sẽ càng giẫm đạp, giẫm bạn ở dưới chân.
“Có một thứ, tôi nghĩ nên để cô nghe...” Tô Tình lấy máy ghi âm màu đen rất nhỏ ra.
“Có thể nói ngắn gọn được không, con buổi chiều còn có tiết, từ trường đến đây đã tốn rất nhiều thời gian, xin hãy đi thẳng vào vấn đề chính.”
Sự chán ghét trong mắt Tô Tình không khỏi tăng thêm vài phần: “Vội cái gì, đây chính là vấn đề chính, sau khi cô nghe xong tự nhiên sẽ hiểu...”
Ánh mắt của Thẩm Hải Băng di chuyển từ trên mặt Tô Tình đến Diệp Giai Nhi, sau đó lại dừng trên chiếc máy ghi âm màu đen, từ thần sắc thì không nhìn ra suy nghĩ của cô ta.
Ngón tay ấn nhẹ, Tô Tình ấn mở đoạn mấu chốt trong máy ghi âm, giọng nói bên trong truyền ra một cách rõ ràng...
Thần sắc trên mặt Tô Tình ngược lại càng trở nên đắc ý, Diệp Giai Nhi ở trong lòng Hoài Dương cái gì cũng không phải, bà ta rất nhanh có thể khiến cô cút khỏi nhà họ Thẩm!
Dường như sợ Diệp Giai Nhi nghe không rõ, Tô Tình còn bật âm thanh lớn nhất.
Yên lặng nghe, thần sắc trên mặt Diệp Giai Nhi từ đầu tới cuối không hề dấy lên cảm xúc gì, cực kỳ bình thản, giống như mặt nước yên tĩnh.
Cho dù cái cô nghe lúc này là lời tình tứ chồng mình nói với cô của anh ta thì vẫn không hề mảy may.
Chỉ là không ai nhìn thấy bàn tay buông thõng ở bên cạnh cô đang từ từ siết chặt.
Bởi vì, tay của Diệp Giai Nhi để trong túi áo khoác, cho nên hai người không có ai nhìn thấy, cái duy nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô.
Không đạt được phản ứng trong dự liệu, Tô Tình rõ ràng rất bất mãn, lạnh lùng vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Giai Nhi.
Mà nội dung trong máy ghi ấm cũng phát xong vào lúc này, Diệp Giai Nhi từ tốn mà hờ hững mở miệng: “Con bây giờ có phải có thể rời khỏi rồi không?”
Nếu Tô Tình biết, vấn đề chính trong miệng bà ta, một tháng trước cô đã biết, vậy thì Tô Tình lúc này liệu có phải sẽ tức ói ra máu không?
Cô thầm nghĩ trong lòng, Tô Tình chắc chắn sẽ nôn ra máu, bởi vì không có kích thích được cô, Tô Tình sao có thể cam tâm?
Nhưng Tô Tình tuy không có kích thích được cô, nhưng nội dung đoạn ghi âm đó lại làm tổn thương cô sâu sắc, trái tim đau đến tới mức không ngừng run rẩy.
Tình cảm anh dành cho Thẩm Hải Băng, trong lòng cô biết vài phần.
Nhưng nghe thấy tận tai như vậy, rõ ràng lại là một chuyện khác.
Giống như mũi dao sắc nhọn cứa qua trái tim cô, đau đớn lan ra, căn bản không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Phản ứng như vậy không khỏi khiến Tô Tình càng tức điên, bà ta không khách sáo mà hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là người phụ nữ không tim không phổi, lúc đầu kết hôn chắc chắn là vì tài sản của nhà họ Thẩm chúng tôi!”
Nhìn thấy chồng của mình và người phụ nữ khác thân mật như vậy, cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vậy nói rõ, người phụ nữ này rõ ràng không yêu chồng của mình, chỉ là vì tiền.
Không có phản bác, bởi vì đối với loại người mở miệng thích nói sao thì nói như Tô Tình căn bản không cần thiết phản bác, chỉ cần bạn vừa mở miệng, bà ta nhất định sẽ càng hung hăng hơn.
Cho nên, bà ta thích cho rằng như nào thì là như thế.
Không để tâm đến Tô Tình nữa, Diệp Giai Nhi xoay người, trực tiếp đi xuống cầu thang.
Mà Tô Tình lại không chịu để cô rời đi, bước mấy bước, chặn ở trước mặt Diệp Giai Nhi, châm chọc: “Tục ngữ nói rất hay, người mặt dày vô địch thiên hạ, tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào da mặt dày như cô, biết rõ người chồng mình yêu là người phụ nữ khác, nhưng vẫn sống chết không buông.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi ngược lại có hơi không nhịn được mà bật cười, thì ra người vừa ăn cướp vừa la làng chính là loại người này.
“Vậy được, tôi và anh ta ly hôn thì như nào?” Cô lại mở miệng nói.
Không ngờ rằng cô sẽ nói một cách dứt khoát như vậy, Tô Tình đầu tiên là sững người trong chốc lát, sau đó nghĩ kỹ lại, lại lạnh giọng nói: “Tâm tư của cô quả nhiên xoay chuyển đủ nhanh, ly hôn với Hoài Dương, đương nhiên có thể chia được tài sản của nhà họ Thẩm, cô cớ sao mà không vui chứ?”
Lời thẳng thắn, lời phản biện, những lời nên nói, những lời không nên nói, đều để một mình Tô Tình nói hết rồi.
Đối với tâm tư cẩn mật như này của bà ta, cái Diệp Giai Nhi có thể làm chỉ có sự khâm phục.
“Nếu ly hôn, tài sản tôi có thể không cần, nhưng tôi chỉ cần đứa trẻ này, còn nữa, tôi có thể viết giấy bảo đảm và ký tên...”
Tương lai, mục đích cô kết hôn chính là đứa trẻ trong bụng, không phải vì tiền của anh, đương nhiên sẽ không lấy đi một đồng, chỉ cần cho cô đứa trẻ này là được.
“Cho cô đứa trẻ, sau này lại để cô dùng đứa trẻ làm quân bài uy hiếp nhà họ Thẩm chúng tôi sao? Nói cho cô biết, tuyệt đối không thể!” Tô Tình lập tức phủ định lời đề nghị của cô.
“Ly hôn không được, không ly hôn vẫn không được, mẹ rốt cuộc muốn bảo con làm sao, cho một lời thống khoái đi.” Diệp Giai Nhi nhìn thời gian, mất kiên nhẫn và không có tâm trạng tiếp tục ở lại nói chuyện với bà ta.
Suy nghĩ kỹ một lát, Tô Tình nói: “Ly hôn, muốn sinh đứa trẻ ra cũng được, nhưng quyền nuôi dưỡng buộc phải thuộc bên nhà họ Thẩm, cô chỉ có quyền thăm nom, nếu không đồng ý như vậy, vậy thì chỉ có thể bỏ đứa trẻ trong bụng!”
Nếu bà ta không phải trưởng bối, Diệp Giai Nhi lúc này đã sớm cho bà ta hai cái tát rồi!
Tô Tình thật sự khiến cô thấy buồn nôn!
“Mẹ cảm thấy có thể sao?” Cô lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Nói như vậy, cô vẫn là có dụng tâm khác, tôi thật sự không có nhìn nhầm cô!”
Với người như này quả thật không cần thiết tiếp tục lãng phí sức nữa, Diệp Giai Nhi cười lạnh một tiếng: “Mẹ có nhìn nhầm hay không là chuyện của mẹ, không liên quan tới con.”
Không thể nói tiếp được nữa, cô bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
Nhưng mới cất bước, Tô Tình lại trực tiếp chặn ở trước mặt cô, không cho cô đi: “Sự lựa chọn tôi vừa cho cô, cô bây giờ phải đưa ra một lựa chọn cho tôi.”
Đứng đó, Diệp Giai Nhi và bà ta bốn mắt nhìn nhau, mở miệng, nói rõ từng câu từng rõ:
“Hai sự lựa chọn mẹ đưa ra tuyệt đối đều không thể, còn nữa, con thuận tiện nhắc nhở một câu, sau này chuyện tương tự như này đừng tìm con nói nữa, mẹ có thể nói trước với con trai của mẹ, sau đó rồi bảo anh ta nói kết luận cuối cùng với con...”