Buổi trưa, anh còn đứng ở cổng trường thân mật ôm hôn cô, nhưng đến tối, nháy mắt một cái lại sánh vai cùng với Thẩm Hải Băng xuất hiện ở trong cửa hàng trang sức đá quý.
Ừm, lịch trình của anh vậy mà bận như vậy!
Bận đến công ty, sau đó xoay quanh ở giữa hai người phụ nữ, như thế lẽ nào không bị loạn sao?
Quả nhiên, bất luận là tình cảm hay tâm tư của đàn ông, cô đều không hiểu.
Mùa xuân lạnh lẽo, cành cây bên ngoài đã dần đâm chồi non, xanh mơn mởn, rất đẹp.
Mà lúc này là đêm khuya, rõ ràng là không nhìn thấy, chỉ có điều đã là đầu xuân, nhưng cô tại sao cảm thấy thời tiết vẫn lạnh lẽo như vậy.
Lăn qua lăn lại trên giường, Diệp Giai Nhi không tài nào ngủ được, chỉ dùng chăn bao bọc mình, nhìn khoảng tối bên ngoài cửa sổ, phát ngốc...
Phòng sách.
Khói sương quẩn quanh, Thẩm Hoài Dương cứ không ngừng hút thuốc, mùi thuốc trong không khí khiến người ta cảm thấy cay mũi.
Không biết tại sao trong lòng anh rất bực bội!
Anh đã rất ít khi hút thuốc, hôm nay lại là ngày hút nhiều nhất, một hộp thuốc lá căn bản đã thấy đáy.
Mà chiếc thẻ ngân hàng đó lại ném ở trước cửa phòng ngủ, không có ai cầm, chơ chọi nằm ở đó.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương quét qua, là Thẩm Hải Băng gọi tới.
Cảm xúc không hề dao động, bàn tay gầy guộc của anh cầm chiếc điện thoại trong tay, không có chút do dự nào, ngón tay lướt qua, tắt máy.
Yên tĩnh không được bao lâu, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn Thẩm Hải Băng gọi tới.
Ánh mắt thâm trầm dừng trên điện thoại, khựng lại khoảng bốn năm giây, anh mới nghe, để bên tai, lạnh nhạt đáp: “Alo...”
“Tới nhà chưa?” Giọng nói của Thẩm Hải Băng vẫn trong trẻo, pha lẫn một chút dịu dàng như mọi khi.
“Ừ...” Giọng của anh lạnh nhạt.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu đã về tới nhà an toàn chưa, cứ như vậy đi, ngủ ngon.”
Thẩm Hải Băng có thể nghe ra tâm trạng của anh dường như có hơi u ám, cho nên cũng không nói gì nhiều, chỉ nói ngắn ngọn hai câu thì cúp máy.
Nhiều lúc, phụ nữ cần phải biết quan sát, dừng lúc thích hợp, không nên để người đàn ông cảm thấy bạn phiền, khi cảm thấy phiền thì không phải là dấu hiệu tốt.
Mà Tô Tình bỗng ngồi ở sô pha đối diện Thẩm Hải Băng, nhìn hai cái: “Hoài Dương về đến căn hộ rồi sao?”
Uống ngụm cà phê, Thẩm Hải Băng đáp: “Phải.”
“Đúng rồi, đồ chị hôm nay giao cho em đâu?” Tô Tình lại mở miệng.
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng đưa một chiếc máy ghi âm rất nhỏ qua
Cầm lấy, Tô Tình nhìn sang Thẩm Hải Băng: “Có phải là rất phản cảm về hành vi này của chị không?”
“Không có.” Thẩm Hải Băng uống cà phê: “Chị dâu nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, có điều không cần phản cảm, chị không có hứng thú làm chuyện như này mãi, bảo em cầm thứ này ghi âm cuộc đối thoại của em và Hoài Dương, là để nó chết tâm, sau này chị đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện của các em, đúng rồi, em ngày mai gọi điện cho nó, bảo nó về nhà họ Thẩm một chuyến.”
Nghe vậy, mày của Thẩm Hải Băng chợt nhíu lại, từ chối: “Em gọi điện cho cô ấy chắc sẽ không nhận, vẫn là chị dâu gọi đi.”
“Hừ, vây cánh của người phụ nữ đó cứng rồi, nói không chừng ngay cả lời của chị cũng sẽ không nghe, bỏ đi, vẫn là để chị gọi đi.” Vừa nhắc đến Diệp Giai Nhi, bà ta lại tức giận.
Một bên khác.
Trong phòng khách, Thẩm Hoài Dương không ngủ được, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng.
Nhưng từ đầu tới cuối, cửa phòng đều không mở ra, đóng chặt.
Trong một căn phòng, một người bên ngoài phòng không ngủ được, bầu không khí yên tĩnh khiến người ta cảm thấy trống rỗng...”
Sáng hôm sau.
Diệp Giai Nhi cơ bản là cả đêm mất ngủ, ngay cả bản thân cô cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, mới cảm giác hơi nhắm mắt, nhưng vừa mở mắt ra, trời đã sáng rồi.
Nhìn thời gian, cô vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, khi quay trở lại thì vừa hay nhìn thấy anh từ trong phòng để quần áo đi ra.
Chỉ nhìn, không có nói chuyện, cầm túi lên, cô lại đi ra khỏi phòng.
Tâm trạng không tốt, lại nói cũng không đói, cho nên cũng không có nấu đồ ăn sáng, cô định trên đường đến trường sẽ mua ít gì đó ăn cho xong.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương dừng trên bóng lưng mảnh mai của cô, không khỏi càng u ám hơn.
Nhưng tay vừa mở cửa phòng ra, Diệp Giai Nhi nhìn thấy Thẩm Hải Băng đứng ở trước mặt, cô ta hình như vừa mới tới, đưa tay, đang chuẩn bị ấn chuông cửa.
Cửa vừa mở ra, tay của Thẩm Hải Băng khựng trên không.
Cô không có thiện cảm gì với Thẩm Hải Băng, đây là một chuyện trước giờ không hề phủ nhận, cho nên cũng không cần thiết cố tỏ vẻ nhiệt tình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không lên tiếng.
Thẩm Hoài Dương đứng ở đằng sau nhìn thấy cô cứ đứng ở đó, lông mày hơi nhíu lại, anh nhìn cô, giống như muốn phá hàn băng giữa hai người, giọng nói trầm thấp lại nhu hòa: “Ai?”
Vẫn không có lên tiếng, cô cố ý nghiêng người sang một bên, để anh nhìn thấy người tới, sau đó không thèm quay đầu mà đi về phía trước, bước vào thang máy, đóng cửa thang máy lại.
Từ khe hở khi thang máy đóng lại, cô vẫn có thể nhìn thấy hai người đứng đó, trên mặt Thẩm Hải Băng nở nụ cười dịu dàng.
Nhắm mắt, móng tay của Thẩm Hoài Dương cắm sâu vào trong lòng bàn tay, ghim vào thịt non gây ra đau đớn.
Mắt không thấy gì cả, mắt không thấy gì cả, cô ở trong lòng nói với mình như vậy!
Thẩm Hải Băng vậy mà cũng nôn nóng như vậy, mới sáng sớm đã đợi ở cửa, thật là ân ái mà, chỉ có điều lại càng khiến cô mất hết khẩu vị.
Gò má của cô có hơi trắng bệch, cắn răng, nín nhịn, sau đó đưa tay vỗ vào mặt của mình, điều chỉnh, khôi phục.
“Còn chưa ăn bữa sáng nhỉ, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng, sau đó cậu đi làm, có được không?” Trên gương mặt không chút son phấn của Thẩm Hải Băng là nụ cười rạng rỡ.
Sau khi nhìn chằm chằm bóng người mảnh khảnh đó biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Hoài Dương mới thu hồi ánh mắt, mấp máy môi, giọng nói trầm thấp: “Sáng hôm nay còn có vài bản hợp đồng cần phải ký tên.”
“Công việc có bận rộn nữa, cũng không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe, chúng ta thuận đường đi ăn một bát cháo, sau đó thì cậu đi làm, không mất bao nhiêu thời gian cả, 10 phút là được.”
Sắc mặt của Thẩm Hải Băng như tắm gió xuân, cô ta dậy từ sớm, sau đó vội vàng tới đây: “Hay là cậu muốn đi uống cà phê?”
Ánh mắt cụp xuống, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không có thời gian rồi.”
“5 phút là có nhỉ, tôi mới sáng đã chạy tới chính là vì để cùng cậu ăn sáng, có như nào cũng sẽ có 5 phút nhỉ?”
Thẩm Hoài Dương không liên tiếng, coi như mặc nhận.
Thẩm Hải Băng khẽ bật cười, đi theo đằng sau anh, hai người một trước một sau đi vào thang máy.
Buổi trưa, Diệp Giai Nhi nhận được điện thoại của thím Lý, nói là bà chủ bảo cô về nhà họ Thẩm một chuyến.
Nghe vậy, cô trực tiếp mở miệng từ chối, nói buổi trưa có việc phải làm, không có thời gian trở về
Thím Lý lại có hơi khó xử, nói bà chủ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải về nhà họ Thẩm, bà ta cũng chỉ chuyển lời, rất khó làm.