“Lời của cô ấy cũng đã nói đến mức này rồi, mà cậu vẫn muốn đuổi theo cô ấy, cho nên, cho dù câu hỏi vừa rồi cậu không trả lời tôi, nhưng lúc này đã cho tôi đáp án, tôi hiểu rồi, cũng hiểu ý của cậu, cậu quả thật là không cần tôi nữa rồi, đi đuổi theo cô ấy đi, những lời kia coi như tôi chưa từng nói...”
Buông bàn tay từ đầu đến cuối cứ nắm chặt tay áo của anh, Thẩm Hải Băng lùi lại mấy bước, nhìn anh từ xa.
Lớp sương trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên gò má trắng nõn mịn màng của cô ta, sau đó xuôi theo cằm rơi xuống đất, biến mất không thấy nữa.
Có một vài người ngay cả khóc cũng là cảnh tuyệt đẹp, nhu nhược mà khiến người ta thương tiếc, cô ta vốn có vài phần giống cô gái bước ra từ trong sương khói Giang Nam, lúc này lại rơi lệ, mi mắt ướt đẫm, nhìn trông vô cùng đáng thương.
Lúc này con ngươi của Thẩm Hoài Dương lại giống như mực hòa không tan, vừa đen, vừa tối, thâm trầm lại kịch liệt, yên tĩnh nhưng lại điên cuồng.
Cùng lúc, những lời mà Diệp Giai Nhi nói khi rời đi cứ lặp lại trong đầu anh, khiến hơi thở phun ra từ mũi của anh cũng thay đổi giống như mang theo lửa, phẫn nộ chỉ hận không thể một tay bóp chết cô.
Mà Thẩm Hải Băng cách không xa lại nước mắt giàn giụa, ngọn lửa phẫn nộ đó khiến tâm trạng của anh cực kỳ không tốt.
Ngước mắt, nhìn nước mắt của cô ta, trong lòng lại bình tĩnh vô cùng, không gợi lên một chút gợn sóng nào, chỉ có điều khiến tâm trạng của anh có hơi phức tạp có hơi mất kiên nhẫn, bực bội.
Nhưng Thẩm Hoài Dương lại không có để ý kỹ tâm tư này, mà theo sự mất kiên nhẫn và bực bội tự dưng nói ra một câu: “Ai nói không cần cô nữa?”
Dứt lời, Thẩm Hải Băng ngây người tại chỗ, nước mắt vốn đang rơi cũng dừng lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một nụ cười như hoa, có hơi nghẹn ngào: “Tôi biết cậu sẽ không thể không cần tôi mà, sẽ không đâu...”
Khi nghe rõ mình nói cái gì, ánh mắt của anh lại đanh lại.
Nhưng sau khi nói ra lời này, lại không có được bất kỳ cảm giác thoải mái và vui vẻ gì, ngược lại có hơi bị nghẹn lại và trầm tư không nói thành lời, giống như anh làm chuyện có lỗi với mợ Thẩm vậy!
Nhớ lại những lời của cô vừa rồi, mắt của anh lại nheo lại, cảm thấy nực cười vì suy nghĩ xuất hiện trong lòng.
Người anh yêu là Thẩm Hải Băng, lúc đầu kết hôn với cô chẳng qua chỉ là cuộc giao dịch, lúc đó đã nói đủ rõ với cô rồi.
Cô vậy mà có thể có bản lĩnh nói ra những lời đó ở trước mặt người yêu cũ, vậy thì anh tại sao phải cảm thấy mình làm chuyện có lỗi với cô chứ?
...
Trương Dương thấy tâm trạng của cô không tốt, đề nghị dẫn cô đi ngắm cảnh đêm ở Châu Hồ, nhưng bị Diệp Giai Nhi từ chối.
Cho nên không có dừng lại, Trương Dương lái xe đưa cô đến dưới tòa chung cư, Diệp Giai Nhi có hơi mệt mỏi, chỉ nói một câu chúc ngủ ngon rồi xoay người đi vào thang máy.
Nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt, Trương Dương cũng khởi động xe, rời đi.
Mở cửa chung cư ra, đèn phòng khách sáng, ngẩng đầu, Diệp Giai Nhi lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay người, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, sắc mặt phủ kín mây đen, nhìn chằm chằm cô.
Lông mày nhíu lại, cô có hơi ngạc nhiên.
Sau khi cô rời khỏi, không có ai làm phiền bọn họ nữa, bọn họ có thể thoải mái hẹn hò, dạo phố, nhưng không ngờ anh vậy mà về sớm hơn cô.
Chỉ có điều, anh về sớm hay muộn, cho dù không trở về, cũng không liên quan tới cô.
Có hơi mệt mỏi để túi xuống sô pha, Diệp Giai Nhi đi về phòng, mở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra chiếc thẻ ngân hàng nằm yên ở một góc.
Chiếc thẻ này, từ đầu đến cuối đều không phải để cho cô sử dụng, bất luận trước đây hay bây giờ, điều cô có thể làm, cũng chỉ có chấp nhận số phận.
Cầm trong tay, cô đứng dậy, mới đi đến cửa phòng, vừa hay Thẩm Hoài Dương cũng đi tới, nhất thời không kịp thu chân, đụng vào nhau.
Trán có hơi đau, nhưng không đau bằng trong tim, Diệp Giai Nhi cúi đầu, từ trong lòng bàn tay lấy ra chiếc thẻ ngân hàng đó, đưa cho anh.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt sâu thẳm đen láy của Thẩm Hoài Dương nhìn sang cô, giống như muốn nuốt chửng cô, không có đưa tay nhận lấy.
“Không cần sao? Chiếc thẻ ngân hàng này tôi sau này tuyệt đối sẽ không dùng tới, bởi vì tôi sẽ cảm thấy ghê tởm, cho nên nếu anh không cần, tôi sẽ ném vào thùng rác.”
“Ghê tởm?” Giọng nói cực kỳ âm trầm rít ra từ kẽ răng, Thẩm Hoài Dương đưa tay, bóp vai của cô, siết chặt cánh tay.
Trước giờ chưa từng có ai có thể chọc giận anh đến mức này, ngay cả Thẩm Hải Băng cũng không làm được!
Cô là người phụ nữ duy nhất khiêu khích giới hạn của anh, thành công chọc giận anh đến mức suýt nữa chút bóp chết cô!
Sự phẫn nộ và lửa giận mà hôm nay cảm nhận được là cái mà trong mấy chục năm cuộc đời của anh chưa từng cảm nhận được, nếu không phát tiết ra, anh sẽ bị bức điên!
Đau đớn truyền tới từ vai khiến lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, nhưng cô lại mỉm cười hờ hững, lên tiếng:
“Cho một ví dụ, nếu tôi cầm thẻ ngân hàng của người đàn ông tôi yêu, hơn nữa còn đặt mật mã của thẻ là sinh nhật của anh ấy, những điều này anh đều biết, mà tôi lại đưa chiếc thẻ ngân hàng cho anh, cho anh tùy ý sử dụng thì anh sẽ không cảm thấy ghê tởm hay sao?”
Nghĩ thôi cô cũng cảm thấy hoang đường mà lại vô cùng châm chọc!
Chồng của mình cầm thẻ đặc biệt mở cho Thẩm Hải Băng đưa cho cô, đồng thời nói với cô rằng, mật mã của thẻ là sinh nhật của người con gái anh yêu, rồi bảo cô lấy mà đi tiêu xài tùy ý.
Anh không cảm thấy nực cười, nhưng cô lại cảm thấy ghê tởm, sự ghê tởm đó tản ra từ trong sâu trong tim.
“Cho dù anh không cảm thấy ghê tởm, nhưng tôi có, ghê tởm đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn một miếng, anh Thẩm, anh bây giờ hiểu rồi chứ?”
Dứt lời, cô quyết định ném chiếc thẻ ngân hàng đó vào trong lòng anh....
Mỗi lần quẹt thẻ lại ấn mật mã là ngày sinh nhật của tình địch, người phụ nữ nào có thể chịu được?
Cũng có lẽ có thể có người phụ nữ chịu được, nhưng cô không được, cô không phải là loại phụ nữ đó.
Ánh mắt hơi đanh lại, bàn tay bóp vai Diệp Giai Nhi của Thẩm Hoài Dương từ từ buông ra, mãi đến lúc này, anh cuối cùng cũng nghĩ tới mật mã của chiếc thẻ ngân hàng này là ngày sinh nhật của Thẩm Hải Băng.
Thoát khỏi trói buộc, Diệp Giai Nhi hơi hoạt động chỗ đau ở vai, vẻ mặt lạnh lùng mà hờ hững.
“Tôi không thể đưa ra đề nghị ly hôn, chỉ có thể do anh Thẩm đưa ra, cho nên tôi cũng sẽ không nói nhảm quá nhiều nữa, còn cả, tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, đồng thời tôi cũng không cho rằng tình trạng lúc này thích hợp để chúng ta ngủ chung một giường, nhưng tôi tin, anh Thẩm là một người phong độ, nhất định sẽ không để một thai phụ ngủ trên sô pha.”
Sau khi nói hết những lời đó, cũng không đợi anh mở miệng, trực tiếp ở trước mặt anh, đóng cửa phòng lại, khóa trái từ bên trong.
Sau khi yên tĩnh lại, cô có hơi mệt mỏi nằm trên chiếc giường rộng lớn, chiếc giường sang trọng kiểu Châu Âu, đủ cho ba người ngủ.
Lúc này chỉ có một mình cô nằm, rõ ràng là rất rộng rãi, cô quạnh...