Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 131: Chương 131: Đối với tôi, anh rốt cuộc có cảm giác không




“Nếu anh chắc chắn muốn rời đi như vậy, tôi không thể không mở miệng nhắc nhở một câu, cục diện ba người như này chỉ sẽ càng thêm xấu hổ, không phải sao?”

Diệp Giai Nhi lại không có ý rời đi, ngồi ở đó không nhúc nhích, tiếp tục mở miệng: “Ở trước mặt của cô ấy, tôi chỉ hỏi một câu!”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô quét qua Thẩm Hải Băng, sau đó nói từng câu từng chữ: “Ở trong lòng anh, anh đối với tôi rốt cuộc có một chút cảm giác gì không, cho dù chỉ là một chíu xíu!”

Giọng nói rất lớn, rất rõ ràng, đủ để khiến tất cả mọi người trong quán cà phê nghe rõ ràng.

Thẩm Hoài Dương từ nhỏ chính là tiêu điểm được mọi người chú ý, nhưng lại không phải trong tình huống và hoàn cảnh như này.

Lông mày nhíu lại, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương đã rất u ám, những ánh mắt nhìn kịch hay ở xung quanh khiến giữa mi tâm của anh lộ ra sự mất kiên nhẫn và bực bội.

Cái anh không thích nhất chính là cảnh tượng như này...

Không nói chuyện, tay anh chỉ kéo cổ tay của cô, muốn đi ra ngoài.

Nhưng Diệp Giai Nhi lại giống như đã xác định chủ ý đấu tới cùng với anh, cứ ngồi đó không nhúc nhích, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chỉ là một vấn đề đơn giản như vậy, khó trả lời như vậy sao?”

Những ánh mắt xem kịch hay kia càng lúc càng nhiều, ngọn lửa vừa rồi sinh ra cuối cùng đã bạo phát, lạnh lùng cảnh cáo cô: “Đừng có gây sự vô lý!”

Gây sự vô lý?

Mũi có hơi cay, đôi mắt đen láy của Diệp Giai Nhi nhìn anh, nhưng một câu cũng không nói.

Ở trong mắt anh, cô có hình tượng như thế sao?

Lần này hành vi của cô rất tùy hứng, trẻ con, tùy ý, không màng tới hoàn cảnh, nhưng lại đủ thâm sâu!

Ở trước mặt của Thẩm Hải Băng, còn cả tất cả mọi người trong quán cà phê, ép anh đến đường cùng, thuận thế ép cả mình vào.

Nếu câu trả lời của anh là “có", vậy thì người không chỗ dung thân tự nhiên sẽ là Thẩm Hải Băng.

Nhưng câu trả lời của anh lại là gây sự vô lý, điều này nói rõ, cô ở trong lòng anh không đáng nhắc tới, ngay cả một gợn sóng cũng không có.

Có được đáp án như vậy, trái tim của cô cuối cùng cũng chết, không tồn tại mong chờ nữa gì.

Làm ra hành vi trẻ con, không phù hợp với hình tượng của mình, chẳng qua chỉ là vì cô chưa chết tâm, muốn từ chỗ anh có được một chút dũng khí, cho cô một chút lý do có thể tiếp tục chống đỡ tiếp, nhưng bây giờ xem ra, không có lý do để tiếp tục nữa rồi...

“Tôi quả thật là đang gây sự vô lý, cáu bẳn, đương nhiên không hiểu đại cục như cô ấy, nhưng địa vị của anh ở trong lòng tôi cũng không đáng nhắc đến, còn nữa, tôi có chút chuyện rời đi trước, hai người đi sau nhé.”

Cho dù cô thua một cách thê thảm, nhưng vẫn có kiêu ngạo thuộc về mình.

Anh không yêu cô thì sao chứ, cô hoàn toàn có thể chôn phần tình cảm này của mình vào trong lòng, đối đầu với anh, khinh thường anh!

Dứt lời, cô hất tay của anh ra, xoay người cùng Trương Dương rời đi, ấn đường của Thẩm Hoài Dương đen xì, giống như mưa bão ập tới, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Cô biết cô vừa rồi nói cái gì không?

Bước chân khẽ động, khi chuẩn bị bước lên thì lại bị Thẩm Hải Băng nắm cổ tay, đôi mắt đen láy trong trẻo của cô ta nhìn anh, vô cùng kiên quyết, không cho anh rời khỏi.

Hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt u tối của Thẩm Hoài Dương dừng trên người Thẩm Hải Băng, có hơi không hiểu hành vi của cô ta lúc này.

“Tôi hỏi lại lần cuối cùng, cậu rốt cuộc còn cần tôi không?”

Ngón tay mảnh khảnh túm chặt áo khoác của anh, khớp tay do dùng sức quá mà có hơi trắng bệch, Thẩm Hải Băng vươn chiếc cổ đẹp đẽ lên, nheo mắt nhìn anh.

Đôi môi mím thành một đường thẳng, yết hầu của Thẩm Hoài Dương cử động lên xuống, khi chuẩn bị lên tiếng thì Thẩm Hải Băng lại tranh mở miệng trước.

“Người khác không hiểu tính cách của cậu, nhưng cậu không thể không hiểu, cậu không biết, chỉ là vài câu đơn giản như vậy, tôi đã dùng sức lực lớn cỡ nào mới nó ra được, ngay cả trong lòng tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì mình, nhưng tôi cũng hiểu rõ, nếu không lúc này nói ra những lời này, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời, mà lần này đã là lần thứ hai tôi mở miệng...”

Khóe mắt dần trở nên ươn ướt, phủ một lớp sương, có hơi muốn trào ra, ngón tay mảnh khảnh của cô ta dọc theo chiếc váy dài trên người mà từ từ trượt xuống.

“Hôm nay, tôi còn đặc biệt mặc chiếc váy dài này, đây là chiếc váy ba năm trước cậu tặng cho tôi, chỉ sợ, cậu hiện nay đã không nhớ nữa rồi.”

Xuôi theo ánh mắt của cô ta, đôi mắt của Thẩm Hoài Dương dừng trên chiếc váy dài màu đen dân tộc đó.

Lúc đầu thấy, chỉ cảm thấy vô cùng kinh diễm, nhưng lúc này lại không có cảm giác gì, bây giờ ở trong mắt anh, chẳng qua chỉ là một chiếc váy dài mà thôi.

“Tôi biết, thời gian 3 năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng tôi nghĩ có chuyện tôi vẫn dám chắc chắn, cậu yêu tôi, chuyện này trước giờ không hề thay đổi, hay là nói, trong khoảng thời gian cậu và Giai Nhi chung sống này, cậu cũng nảy sinh cảm giác đối với cô ấy rồi?”

“Thật ra, tôi vừa rồi hỏi cậu đối với cô ta rốt cuộc có phải nảy sinh cảm giác không, câu hỏi này luôn luẩn quẩn ở trong lòng tôi, muốn đi hỏi nhưng lại sợ nghe thấy đáp án, giày vò mà băn khoăn, nhưng hiện nay, tôi thật sự không thể chịu được nữa, cho dù sợ, nhưng vẫn muốn chính tai nghe được đáp án của cậu!”

Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương trở nên thâm trầm sâu như cái động không đáy, khiến người ta căn bản nhìn không ra cảm xúc bên trong, nhưng anh lại như không có ý muốn mở miệng.

Câu nói này, Thẩm Hải Băng quả thật nói trong thấp thỏm, cho nên lời nói rất nhẹ, rất khẽ tựa như lông ngỗng bay bay.

Đối với chuyện này, trong lòng cô ta quả thật có hơi sợ, hai người chung sống mấy tháng, từ sự chăm sóc lẫn nhau của hai người trong khoảng thời gian này thì thấy sự sợ hãi đó càng sâu sắc hơn.

“Hôm sinh nhật tôi, cậu đã nói, bảo tôi cho cậu một câu trả lời cụ thể, sau đó có thể vì tôi mà chống đỡ cả khoảng trời, hiện nay tôi cho cậu rồi, cậu có phải không muốn nữa không?”

Thẩm Hoài Dương nhíu mày, ánh mắt lại quét qua, cuối cùng mấp máy môi, mở miệng nói: “Chuyện này để sau rồi nói, tôi còn có ít chuyện phải làm---”

Tuy nhiên, không đợi anh dứt lời thì đã bị Thẩm Hải Băng cắt ngang: “Là đi đuổi theo Giai Nhi sao?”

Đôi mắt hẹp dài bỗng nheo lại, yết hầu của Thẩm Hoài Dương chuyển động, một tia ánh sáng vụt qua trong đôi mắt của anh.

Thấy anh không lên tiếng, cô ta vừa mỉa mai vừa chua chát nói: “Cảm giác mà Giai Nhi đối với đoạn hôn nhân này của hai người tồi tệ như vậy, không hạnh phúc như vậy, thậm chí còn muốn kết thúc nó, điều này nói rõ trong lòng cô ta không hề có một chút cảm giác nào với cậu...”

Câu này là Thẩm Hải Băng cố ý nói vậy, mượn điều này khơi dậy lửa giận trong lòng của Thẩm Hoài Dương đối với Diệp Giai Nhi.

Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương bỗng thay đổi, giống như nổi lên một trận mưa bão, trong đầu lại hiện ra những lời cô vừa nãy đã nói với người đàn ông kia.

Lửa giận lập tức lan tỏa, càng khiến cơ thể cao ráo tráng kiện của anh co lại, bực bội, tức tối, đè nén, giận dữ.

Bàn tay gầy guộc đưa tay kéo lỏng cà vạt trên bộ vest của anh, cho dù như vậy, anh vẫn cảm thấy bị thít chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.