Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 130: Chương 130: Tôi dễ lừa như vậy sao?




Chỉ là phong cảnh đẹp như vậy lại chọc đau mắt của cô, còn cả trái tim nữa.

Tối nay có tiệc xã giao?

Ồ, tiệc xã giao mà anh nói chỉ là ở bên Thẩm Hải Băng, thật là nực cười, cô lại thật sự tin!

Cô thật sự dễ lừa như vậy sao?

Tay không tự chủ mà bóp chặt chiếc hộp bánh tart trứng, Diệp Giai Nhi nở nụ cười vừa châm biếm vừa chua xót.

Quanh quẩn ở giữa hai người phụ nữ như này, anh lẽ nào không cảm thấy mệt sao?

Nhưng cho dù anh không cảm thấy mệt, cô lại cảm thấy mệt thay anh, cực kỳ mệt!

Chỉ là sự lựa chọn đơn giản như vậy mà thôi, đối với anh mà nói, có khó chọn như vậy sao?

Nếu người lúc này anh yêu vẫn là Thẩm Hải Băng, vậy thì rất đơn giản, dựa vào địa vị ở thành phố S của cậu Thẩm là anh, cho dù Thẩm Hải Băng có nỗi khổ lớn hơn nữa, anh còn không thể giải quyết được sao?

Đến lúc đó, hai người kết hôn cũng không cần giấu ai, càng không cần lén lén lút lút, như vậy há không phải là rất tốt hay sao?

Mà còn cô, cậu cả Thẩm hoàn toàn không cần lo lắng, không cần tốn một chút tâm tư nào.

Bản tính của cô căn bản không phải là người sĩ diện, nếu trong lòng anh có cảm giác với cô, cô sẽ dốc hết sức đi tranh giành.

Nhưng nếu anh không có một chút cảm giác nào với cô, vậy thì cô sẽ bình tĩnh lại thản nhiên rút khỏi, sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa.

Đồng thời, những tài sản đó của anh, cô cũng không có chút tâm tư gì, cái duy nhất cô muốn chỉ có đứa bé trong bụng mà thôi!

Trương Dương để ý tới sự thay đổi rất nhỏ trên mặt cô, theo ánh mắt của cô, cũng nhìn qua, dừng ở cửa hàng trang sức đá quý ở đối diện, nhìn thấy người đàn ông cao ráo và người phụ nữ xinh đẹp.

Cơ thể thẳng tắp, gương mặt đẹp trai, hơn nữa còn quen mắt như vậy, anh ta nghĩ kỹ lại, bỗng nhớ ra, nhân vật quen thuộc trên tạp chí không phải chính là anh ta sao?

Tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Thẩm Thị, ở thành phố S thật sự có thể dùng cụm từ hô mưa gọi gió để hình dung, nhân vật lớn hàng thật giá thật.

Sau đó lại nghĩ tới khi Trương Dương đến phòng học dự thính lúc nãy, thái độ những thầy cô khác và cả chủ nhiệm của sở giáo dục thật sự có thể dùng kiểu cung kính vài phần để hình dung.

Hình như còn có người mở miệng nói một câu, đây không phải là vợ của tổng giám đốc Thẩm hay sao?

Bây giờ liên kết lại, Trương Dương quả thật đã hiểu được, mở miệng nói: “Đó không phải là chồng của cô sao?”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt, hờ hững đáp: “Ừm.”

“Nhưng chồng của cô sao ở cùng với người phụ nữ khác, anh ta biết cô ở trong quán cà phê bên này không?”

“Đó là cô của anh ấy.” Diệp Giai Nhi thản nhiên giải thích một câu, sau đó thì không nói gì nữa, yên lặng ngồi ở đó.

Trương Dương lại có chút không tin: “Nhìn tuổi tác của hai người, cũng cách biệt không tới mấy tuổi, nhất định không phải là cô ruột.”

Quả nhiên một chiêu thấy máu, đợi khi ánh mắt của Diệp Giai Nhi nhìn qua lần nữa, hai người bốn đứng ở đó đã không thấy bóng dáng nữa, hình như đã rời đi.

“Tôi vốn cho rằng hôn nhân của cô rất hạnh phúc, nhưng bây giờ thì thấy cũng không như vậy.”

Vẫn không lên tiếng, khóe miệng của Diệp Giai Nhi mang theo ý vị không rõ, lạnh nhạt, thê lương.

“Tuy tôi không biết hai người bắt đầu như nào, rồi làm sao đi tới hôn nhân, nhưng tôi cảm thấy cô quả thật không vui vẻ giống như trước đây.”

Nghe thấy những lời như vậy, giọng nói của Diệp Giai Nhi có hơi phiêu du: “Vui vẻ?”

“Tính cách của cô luôn trầm ổn, hai từ vui vẻ này dùng trên người cô quả thật không hợp, nhưng cô của trước đây có thể khiến tôi cảm nhận được sức trẻ.”

“Theo sự biến chuyển của thời gian, tính cách của con người đều sẽ từ từ thay đổi, ai cũng không thể đứng tại chỗ duy trì không thay đổi, anh không phải cũng thay đổi rồi sao?”

Nghe vậy, Trương Dương mỉm cười, uống ngụm cà phê, hương vị đắng chát lập tức tràn ngập trong khoang miệng: “Tôi không phủ nhận hôn nhân của tôi không hạnh phúc, hôn nhân của cô cũng không hạnh phúc, điều này cũng không thể phủ nhận.”

“Tôi không phủ nhận.” Diệp Giai Nhi chầm chậm mở miệng: “Đoạn hôn nhân này quả thật tồi tệ hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, đồng thời, cũng cực kỳ không hạnh phúc.”

Mà sự tồi tệ cô nói lại chỉ bản thân, nếu cô không có rung động, chỉ vì bảo vệ đứa trẻ này, vậy thì lúc này cô cũng sẽ không đau, khó chịu, còn có thể sống tốt hơn một chút.

Nhưng tình cảnh lúc này đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, cho nên cô cảm thấy tồi tệ.

Nhưng cô lại không có để ý hàng ghế sau được ngăn cách bởi dàn cây leo màu xanh, nơi đó có hai bóng người, Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng.

Cho nên cuộc nói chuyện của hai người trở nên rất rõ ràng, truyền đi không sót một chữ qua bên này, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương hơi thay đổi, Thẩm Hoài Dương theo bản năng nhìn về phía đối diện.

Gương mặt đẹp trai trở nên âm trầm, giống như bị đám mây đen bao trùm, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương dần nheo lại, nguy hiểm mà âm trầm.

Bánh tart trứng ở đây rất nổi tiếng, Thẩm Hải Băng tới đây là muốn mua hai hộp bánh tart trứng về cho Tô Tình, lại không ngờ vậy mà sẽ gặp phải Diệp Giai Nhi, hơn nữa còn nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy!

“Nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô sẽ chọn lựa cuộc hôn nhân của mình như thế nào?” Trương Dương khẽ thở dài, nếu có thể, anh ta bằng lòng quay về lúc đó, kết hôn với cô, cho dù tiền đồ không được như ý.

Lựa chọn cuộc hôn nhân của mình như thế nào?

“Tìm một người đàn ông mình yêu, sinh vài đứa con, bình an sống hết một đời.” Đây là điều trong lòng cô luôn hy vọng.

Mà điểm chú ý của Trương Dương lại không có đặt ở câu nói này, mà nói: “Nói như vậy, cô không yêu chồng của cô sao?”

Nghe vậy, khóe miệng của Diệp Giai Nhi nở một nụ cười, nhưng ý cười không có trong đáy mắt, không mở miệng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Cô yêu, nhưng anh không yêu cô, bởi vì anh sớm đã có người trong lòng…

Khí tức u ám tỏa ra từ trên người Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên lạnh lẽo, hàn khí giống như muốn đông cứng người khác lại.

Đôi chân dài khẽ động, anh trực tiếp cất bước đi ra, thấy vậy, vẻ mặt của Thẩm Hải Băng chợt thay đổi, vội vàng đưa tay muốn kéo anh lại, nhưng đã muộn một bước.

Cô ta chưa từng thấy anh tức giận như vậy, giống như một con sư tử bị chọc giận, chỉ khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

Nhưng anh rốt cuộc tại sao lại tức giận?

Là vì Diệp Giai Nhi nói cuộc hôn nhân này không hạnh phúc, rất tồi tệ, động chạm tới lửa giận của anh, hay là Diệp Giai Nhi nói không yêu anh mới hoàn toàn chọc anh?

Cô ta nhìn không rõ, cũng không hiểu!

Lại thật sự muốn biết đáp án, anh rốt cuộc là vì cái gì mà tức giận, điều này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng!

Cơ thể tráng kiện của anh mang theo sự áp bức đi tới, Diệp Giai Nhi hơi sững người, ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc âm trầm nguy hiểm của anh, còn cả Thẩm Hải Băng ở bên cạnh anh.

Rõ ràng người vượt giới hạn là anh, nhưng nhìn vẻ mặt của anh lúc này, lại giống người chồng tới bắt gian, cô cảm thấy rất nực cười.

“Về nhà họ Thẩm...” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng rít từ trong kẽ răng, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của anh giống như muốn đâm thủng cô.

Diệp Giai Nhi lại không có tránh né, nhìn thẳng anh, thậm chí còn khẽ mỉm cười, giống như không hề xảy ra chuyện gì: “Bánh tart trứng của tôi còn chưa ăn xong, hai người về trước đi, tôi về sau.”

Không nói hai lời, Thẩm Hoài Dương cất bước, bàn tay lớn túm cổ tay của cô, cưỡng ép kéo cô dậy.

Những lời vừa rồi của cô đã động chạm, khiêu khích giới hạn của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.