Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 277: Chương 277: Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc




Cô cắn răng để điện thoại ở dưới người, quay lưng về phía hai người kia rồi mở máy. Cũng may điện thoại được chỉnh về chế độ im lặng, ngón tay run rẩy của cô nhanh chóng mở phần tin nhắn ra.

Tin nhắn trước là Thẩm Hoài Dương gửi cho cô, tin nhắn sau là Diệp Đức Huy gửi, vị trí của hai người rất gần nhau.

Tiếng nói chuyện và bước chân ở đằng sau càng lúc càng gần, Diệp Giai Nhi liếc mắt về sau, đồng thời dùng tay mở tin nhắn ra, bắt đầu trả lời.

Nhưng cô không hề để ý, trong lúc vội vàng tin nhắn cô mở ra không phải là của Thẩm Hoài Dương mà lại là Diệp Đức Huy, cô vừa chú ý hành động ở phía sau, ngón tay vừa gõ nhanh trên màn hình, cẩn thận không để phát ra chút âm thanh nào.

“Hoài Dương, em bị Thẩm Thiên Canh bắt rồi, ông ta muốn ra tay với đứa con trong bụng em, muốn em sảy thai rồi lấy tủy em, bác sĩ đang trên đường tới rồi, em đang…”

Cô vẫn chưa gõ xong, chỉ nghe tiếng bước chân đã ở ngay phía sau, bóng tối phủ xuống, rõ ràng là Thẩm Thiên Canh đã đứng ở ngay sau lưng cô.

Người cô run rẩy, ngón tay cũng run rẩy không dám gõ tiếp, nhất định sẽ bị phát hiện ra, cô giả vờ như muốn tỉnh lại, trong lúc di chuyển người ấn gửi tin nhắn đi.

Trong lúc cố gắng tỉnh lại, Diệp Giai Nhi ngáp một cái, dịch người từ từ xuống dưới, để điện thoại trượt xuống mông, sau đó mới ngồi dậy.

Cô dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá không gian xung quanh, rồi lại nhìn Thẩm Thiên Canh đầy ngạc nhiên, làm như không hiểu: “Bác Thẩm, vì sao cháu lại ở đây, vì sao bác cũng ở đây?”

Thẩm Thiên Canh nhìn cô hờ hững, ông ta không trả lời, ông ta ra hiệu bằng mắt, người đứng bên cạnh lập tức dùng dây thừng trói cô vào chiếc cột đằng sau.

“Bác Thẩm, bác làm thế này là vì sao?” Cô cố dùng sức để giằng co.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Thiên Canh nhìn màn hình báo rồi đi nghe điện thoại, vẫy tay bảo người đàn ông kia tiếp tục đi ăn đồ ăn.

Không ai để ý đến Diệp Giai Nhi, cô dùng hết sức cả người để nhấc mông lên, để điện thoại ở dưới người, tay cô đã bị dây thừng trói, cử động rất khó khăn chứ đừng nói là đánh chữ, đó là chuyện không thể nào, ngón tay cái của cô bấm vào phần ghi âm rồi kéo quần áo, lặng lẽ phủ lên trên điện thoại.

Sau khi nghe điện thoại xong, Thẩm Thiên Canh quay về: “Tôi đã cho cô cơ hội nhưng chính tay cô đã đẩy cơ hội đi, vậy nên tôi không thể không dùng biện pháp mạnh.”

“Bác muốn cố ý làm sảy đứa bé trong bụng cháu rồi sau đó đi cứu Dương Tuyết, bác Thẩm, bác có biết hành động hiện giờ của bác là hành động bắt cóc không?”

“Tôi có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, chỉ cần cô đồng ý làm sảy đứa bé, trích tủy đi cứu bà ấy thì bây giờ tôi vẫn có thể tha cho cô.”

Diệp Giai Nhi như có như không nhìn chiếc điện thoại sau lưng nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc: “Con của tôi cũng là một mạng người, tôi không thể giương mắt nhìn nó mất đi.”

Thẩm Thiên Canh lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục nói chuyện thêm nữa, cô chỉ có thể nghe theo lời của tôi.”

“Tôi không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý! Ông đang làm hại đến tính mạng con người, đứa trẻ cũng là một mạng người.”

“Chuyện đã đến nước này thì mọi việc không còn do cô quyết định nữa.” Thẩm Thiên Canh lấy một tờ thỏa thuận, để trước mặt cô: “In dấu vân tay đi.”

Diệp Giai Nhi hừ lạnh một tiếng, cô quay mặt đi không ấn, Thẩm Thiên Canh không nhiều lời với cô, ép cô ấn tay lên trên.

“Vậy bây giờ đi bệnh viện sao?” Người đàn ông mặc đồ vest hỏi.

Thẩm Thiên Canh suy nghĩ một lát rồi thay đổi ý định: “Không, bảo bác sĩ tới đây, cần đem theo thuốc gì thì đem hết tới đây.”

Có thể Thẩm Hoài Dương đã phát hiện ra việc ông ta đưa Diệp Giai Nhi đi, nói không chừng đã tìm được hành tung của ông ta ở thành phố S.

Đây là ngoại thành, cách trung tâm thành phố rất xa hơn nữa còn hẻo lánh, không thể dăm phút nửa tiếng mà tìm được tới đây. Đợi đến khi Thẩm Hoài Dương tra được ra đây thì những việc cần làm ông ta đã đều làm xong.

Trong công xưởng bỏ hoang phảng phất mùi dầu cũ làm Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn nôn, cô bị trói một chỗ, không thể cử động được.

Thẩm Thiên Canh đợi bác sĩ tới còn Diệp Giai Nhi không nói lời nào, cả công xưởng rộng lớn im lặng không một tiếng nói, cảm giác căng thẳng khiến người ta nghẹt thở.



Lúc nhận được tin nhắn đó, Diệp Đức Huy đang uống trà, sau khi mở ra, ly trà trong tay ông suýt nữa rơi xuống đất.

Quách Mỹ Ngọc hiếm khi nhìn thấy bộ dạng đó của ông, cảm thấy khó hiểu, lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, bà trông Huyên Huyên cẩn thận, tôi ra ngoài một lát.” Diệp Đức Huy không nói chuyện này cho Quách Mỹ Ngọc, từ trước đến nay bà không chịu được chuyện gì, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm bà sợ đến mức ngất đi.

“Ông ra ngoài làm gì?”

“Mua cờ!” Ông vừa nói xong đã không thấy bóng dáng đâu, thấy vậy Quách Mỹ Ngọc chau mày tức giận, hơi bất lực thấp giọng nói: “Cái ông già chết tiệt này!”

Diệp Đức Huy gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương nhưng không được, trong lúc lo lắng ông đi thẳng tới chung cư nhưng anh không ở đó, cũng không ở công ty. Diệp Đức Huy căn bản không tìm thấy anh.

Diệp Đức Huy nóng lòng như kiến bò trong chảo nóng nhưng ông không dám gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.

Nếu như gọi được điện thoại, Diệp Giai Nhi nhất định sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương chứ không phải nhắn tin, nhỡ đâu gọi rồi sẽ gây ra chuyện gì bất lợi cho cô thì sao?. Ngôn Tình Sắc

Ông quay người, lên một chiếc taxi, bàn tay nắm chặt, đi về một hướng khác…

Thời gian dần dần trôi đi, Thẩm Thiên Canh không ngừng xem đồng hồ, bác sĩ vẫn chưa tới, sự kiên nhẫn của ông ta bị bào mòn dần.

Lại một tiếng nữa trôi qua, bác sĩ cuối cùng cũng đến, trong tay cầm một chiếc hộp, tất cả những đồ cần có đều đã đem đến, có thuốc phá thai và dụng cụ để trích lấy tủy.

Nhìn thấy thứ dụng cụ đó, Diệp Giai Nhi lạnh toát cả người, giống như thứ đồ đó đã đâm sâu vào tủy cô…

Cảm giác rét run lan tỏa khắp người cô, cô nắm chặt hai tay.

Không thể phủ nhận được rằng, giây phút này cô thật sự đang sợ hãi, cô thật sự cảm nhận được sự đáng sợ đó. Cả cảm giác bất lực cũng lan tỏa trong người cô, giống như một người chết đuối, bị giữ chặt lấy cổ, không thể thở được.

Bây giờ chỉ cần một câu nói của Thẩm Thiên Canh thì thuốc phá thai và dụng cụ trích tủy kia sẽ được dùng trên người cô, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.

Cả người cô từ trên xuống dưới đều lạnh, giống như rơi xuống một hầm băng lạnh lẽo, lạnh đến mức cô không chịu đựng được…

Tô Tình chỉnh lại quần áo, nụ cười trên gương mặt rực rỡ xinh đẹp, bà ta đang trang điểm.

Thẩm Hải Băng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hành động đó của bà ta thì rất khó hiểu.

Từ khi xảy ra chuyện của anh cả, không ngày nào khuôn mặt bà ta không sa sầm, dọa mấy người giúp việc không dám thở mạnh, vì sao hôm nay lại thế này?

Không lẽ mặt trời mọc từ đằng tây sao?

“Chị dâu, chị đang chuẩn bị đi đâu sao?” Thẩm Hải Băng hỏi một câu.

“Bệnh viện, chị phải đi thăm Dương Tuyết, xem bà ta sống có tốt không.” Tô Tình nở một nụ cười, đôi lông mày xinh đẹp chau lại.

Những người bên kia nói bệnh tình của bà ta đã trở nên rất nghiêm trọng, tóc đã rụng gần hết, thần sắc càng nhợt nhạt không có sức sống, một người phụ nữ xấu xí hói đầu liệu có thể dùng thủ đoạn gì để quyến rũ đàn ông?

Từ khi nghe được tin bệnh tình của Dương Tuyết trở nặng, bà ta đã không kìm được muốn đi bệnh viện, bà ta cũng không làm ầm ở chỗ Thẩm Thiên Canh nữa mà định ở nhà để xem kịch hay.

Bà ta và Thẩm Thiên Canh là vợ chồng mấy chục năm, bao nhiêu năm qua bọn họ cũng đã từng hạnh phúc, cho dù xảy ra chuyện thế này nhưng bà ta vẫn yêu Thẩm Thiên Canh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.