Ở ngoại thành, trong một công xưởng cũ bỏ hoang.
Diệp Giai Nhi ngã xuống đất, cô co người lại, vẫn còn đang hôn mê.
Một người đàn ông rất lùn đứng bên cạnh cô, giống như để canh chừng.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Đức Huy là người dậy sớm nhất, sau khi đi chạy buổi sáng về nhà, thấy cửa phòng Diệp Giai Nhi đang mở toang, ông bước vào trong.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, chiếc chăn trên giường cũng được gấp thẳng thớm, rốt cuộc là cô cả đêm không về hay là đã về rồi ra ngoài luôn rồi?
Một lát sau, Quách Mỹ Ngọc cũng chuẩn bị xong đồ ăn sáng, bà bưng ra bàn: “Giai Nhi vẫn chưa về sao?”
“Cháu đi gọi điện thoại.” Huyên Huyên nhảy nhót, chiếc đuôi ngựa vung vẩy trong không trung, cô bé cầm điện thoại gọi đi nhưng rồi nhanh chóng cảm thấy thất vọng, điện thoại mẹ tắt máy, không gọi được, sau đó cô bé lại gọi vào số của ba.
“Sớm vậy mà con đã dậy rồi sao bảo bối…” Giọng nói dịu dàng của Thẩm Hoài Dương truyền qua sóng điện thoại.
“Ba, mẹ dẫn ba đi chơi mà không đưa con đi, tối qua ba dẫn mẹ đi đâu chơi vậy? Cả đêm mẹ không về nhà.” Cô bé bắt đầu tính sổ.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương chau mày: “Cả đêm không về nhà?”
“Vâng, có phải ba đưa mẹ đi khu vui chơi hay đi công viên không, con cũng muốn đi.”
“Ngoan, một lát nữa ba gọi điện lại cho con.” Sau khi cúp máy, Thẩm Hoài Dương gọi đến một số điện thoại, giọng nói rất trầm: “Bây giờ các anh ở đâu?”
…
Nửa tiếng sau, chiếc xe Land Rover dừng ở bên ngoài cổng trường, cửa xe của một chiếc xe màu đen đỗ ven đường mở ra, một người đàn ông mặc vest bước tới.
“Thẩm tổng, tối qua sau khi anh đi cô Diệp đã đến trường, chúng tôi đi theo tới đây rồi ở đây canh chừng, cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy cô Diệp đi ra, có phải là cô ấy ở lại ký túc xá của trường không?”
Thẩm Hoài Dương không nói gì, anh mở cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp bước vào trường, hiệu trưởng nghe tin vội vàng đi tới, dẫn anh vào ký túc xá trường.
Nhưng trong phòng ký túc xá của trường căn bản không có người, giáo viên ở cùng văn phòng nói, cô Diệp lấy giấy tờ rồi ra khỏi trường rồi.
Nếu như cô rời khỏi trường, nhất định cô sẽ về nhà, tối qua chắc chắn là cô không về, nếu không Huyên Huyên sẽ không nói những lời như vậy.
Ngay lập tức Thẩm Hoài Dương bảo hiệu trưởng kiểm tra lại camera, cuối cùng phát hiện ra hình ảnh của cô ở trước cửa nhà vệ sinh.
“Điểm mù của camera trong trường là ở đâu?” Ngón tay anh khẽ cử động, anh dập điếu thuốc, đôi môi mỏng mấp máy, anh lên tiếng hỏi.
“Cửa sau có thể coi là điểm mù, trừ những lối đi quan trọng, những nơi khác có không ít các điểm mù.”
Thẩm Hoài Dương đứng lên trở về chung cư, anh ngẩng đầu bất ngờ nhìn thấy Thẩm Trạch Hy đang ngồi trên sofa xem TV.
“Về lúc nào vậy?” Anh hỏi.
“Em mới về, đây là quà em đem từ Pháp về, của anh, Huyên Huyên và chị dâu.”
Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn qua, khuôn mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Để quà cáp sang một bên đi, cô ấy không thấy đâu rồi.”
Thẩm Trạch Hy ngạc nhiên đứng phắt dậy: “Không thấy đâu, vì sao lại không thấy đâu? Bây giờ em sẽ cho người đi tìm, đúng rồi, anh đã báo cảnh sát chưa?”
“Không thể báo cảnh sát…” Đôi môi mỏng nhàn nhạt nói ra mấy chữ, mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, khẽ di chuyển.
Thẩm Trạch Hy cảm thấy rất kỳ lạ, nhiều hơn là cảm giác không thể hiểu nổi: “Vì sao lại không thể báo cảnh sát?”
Thẩm Hoài Dương châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lượn lờ bay lên trên, nếu anh đoán không lầm thì việc cô mất tích có liên quan đến người đó.
Còn việc người đó là ai thì không cần nói cũng biết, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải âm thầm cho người đi điều tra tung tích của người đó…
Thẩm Trạch Hy không hề biết những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, nghe anh trai nói xong, cậu im lặng không nói gì.
Cậu không hiểu vì sao một người ba cậu luôn kính trọng trong lòng lại biến thành như vậy.
Cũng cảm thấy đau lòng thay cho ông, bốn năm trước không biết số phận thay đổi thế nào mà bốn năm sau lại có một thân thế khác.
Hiện giờ cậu mới hiểu ra câu nói vừa rồi của anh trai, không thể báo cảnh sát, có tới 60% người bắt cô đi chính là ba cậu, như vậy làm sao có thể báo cảnh sát?
Thẩm Hoài Dương đã âm thầm phái người của mình đi, lặng lẽ tìm kiếm, không để lộ ra bên ngoài và Thẩm Trạch Hy cũng như vậy.
Thẩm Hoài Dương không ngờ cậu lại cố chấp và điên cuồng tới mức như vậy trong chuyện này.
Sắc mặt anh rất âm u, anh không tới công ty, cũng tìm kiếm, để ý tới tung tích của Thẩm Thiên Canh. Thông tin Diệp Gia Nhi bị bắt vẫn chưa nói cho Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc biết vì sợ bọn họ sẽ lo lắng.
Hơn nữa bọn họ nhất định phải hành động nhanh chóng, nghĩ hết mọi cách để nhanh và chỉ được phép nhanh.
Mục tiêu của Thẩm Thiên Canh rất rõ ràng, đó là muốn cô sảy thai, sau đó lấy tủy, không thể thở được, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm.
Lúc này, thời gian vô cùng quý giá, một giây cũng không được lãng phí, phải trân trọng từng giây từng phút một.
Trong công xưởng bỏ hoang.
Cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng đã tỉnh lại, đầu óc cô nặng nề, choáng váng, vô cùng khó chịu.
Mắt cô hơi cử động, một lát sau cảm giác nặng nề và choáng váng mới qua đi, cô ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều cũ nát, công xưởng, mảnh thủy tinh và cả mấy can dầu.
Nhưng vì sao cô lại ở đây?
Người đàn ông mặc đồ tây đang ngồi ăn ở bên cạnh, Diệp Giai Nhi nhanh chóng đảo mắt nhìn sang, túi của cô bị vứt ở bên cạnh.
Cô im lặng nằm trên mặt đất không hề cử động, cô còn nín thở, lặng lẽ đưa tay với lấy cái túi, kéo nó về phía mình.
Cô vừa mò thấy chiếc điện thoại thì một âm thanh vang lên, cô nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới người rồi nhắm mắt lại.
Người đàn ông kia không nhìn về phía cô mà đi lấy nước lọc, nghe thấy âm thanh càng xa chỗ mình, trái tim đang đập điên cuồng của Diệp Giai Nhi mới bình tĩnh lại.
Từ trước đến nay cô không thù không oán với người khác, rốt cuộc là ai đã đưa cô tới đây, mục đích là gì?
Đúng lúc đó lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó là một giọng nói không thể quen thuộc hơn: “Người thế nào rồi?”
“Vẫn còn hôn mê.” Rõ ràng là người đàn ông kia không biết Diệp Giai Nhi đã tỉnh lại.
Sau khi nghe được âm thanh đó, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, cơ thể căng cứng như đá, đó là Thẩm Thiên Canh.
Hóa ra là Thẩm Thiên Canh cho người bắt cô tới đây.
Nếu là Thẩm Thiên Canh thì đương nhiên cô cũng hiểu được vì sao ông ta làm như vậy.
Vì Dương Tuyết mà Thẩm Thiên Canh có thể làm ra chuyện như vậy, cô không thể tưởng tượng được và cũng không thể tưởng tượng ra.
“Bác sĩ đâu?” Thẩm Thiên Canh lại hỏi.
“Đang trên đường tới rồi.”
Mắt Thẩm Thiên Canh hơi chuyển động: “Bảo ông ta không cần đến nữa, cứ nói một lát nữa sẽ đưa người tới bệnh viện.”
“Thế còn cô ta? Có cần làm cho cô ta tỉnh lại không?”
“Không cần, cứ để cô ta hôn mê như vậy, hôn mê lại càng dễ làm việc hơn, làm cô ta tỉnh lại cũng chỉ thêm phiền phức, tốt nhất là để cô ta hôn mê đến cùng…”
Từng câu từng chữ hai người bọn họ bàn bạc với nhau cô đều nghe rõ, cô chỉ thấy trái tim mình lạnh toát và cảm giác run rẩy không nói nên lời.
Khoảnh khắc này cô mới cảm nhận được Thẩm Thiên Canh đáng sợ như thế nào, nhưng cô cũng không thể ngồi không chờ chết, để ông ta muốn làm gì thì làm.