Nhưng mà anh có nhiều thời gian để có thể điều tra chuyện này cho rõ ràng, mọi thứ đều cần có chứng cứ.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại cho mấy người âm thầm bảo vệ cô, vừa tìm kiếm những nơi khả nghi và manh mối bị mất tích.
Mà Thẩm Thiên Canh thành thạo nhất đó chính là ngụy trang bên ngoài, hơn nữa hành sự vô cùng cẩn thận, kín đáo.
Những gì mà Thẩm Hoài Dương có thể nghĩ đến, làm sao ông ta không nghĩ ra được cơ chứ?
Cho nên trước khi làm chuyện này, ông ta đã cân nhắc đủ loại khả năng, sau khi xác định liên tục ba bốn lần rằng không để lại dấu vết gì thì mới yên tâm.
Dương Tuyết đã từ chối trị liệu, trị liệu càng ngày càng đau, với lại ngoại hình càng xấu xí của bà ta làm cho bà ta không thể tiếp tục sự sống.
Bác sĩ lại muốn đến chữa trị bằng hóa chất, Dương Tuyết từ chối, bà ta không muốn phải chữa bệnh bằng hóa chất nữa.
Từ chối rất quyết liệt, bác sĩ không có cách nào khác, đành phải đi tìm Thẩm Thiên Canh, nếu như bệnh nhân còn tiếp tục như vậy thì bệnh tình sẽ càng nặng thêm.
“Cần phải hóa trị trước khi ghép tủy, em cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể khỏe lên được?” Thẩm Thiên Canh bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà điều kiện tiên quyết là em có thể tìm thấy tủy phù hợp, bây giờ vẫn còn chưa tìm được tủy phù hợp thì chính là một con đường chết, trị bệnh bằng hóa chất có lợi ích gì chứ?”
Không thể phủ nhận, Dương Tuyết nói rất đúng, Thẩm Thiên Canh có hơi nghẹn lời: “Nhưng mà em không thể tiêu cực như vậy được.”
“Không sao đâu, anh không cần phải quan tâm tới em, em sẽ không đồng ý chữa trị bằng hóa chất, em sẽ làm thủ tục xuất hiện rồi trở về huyện Thiểm, nhớ là đến lúc trở về anh phải mua tóc giả giúp cho em, em muốn một mái tóc gợn sóng.”
“Anh sẽ không để cho em chết như thế đâu, anh nhất định sẽ cứu em, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để cứu em.”
Câu nói này không biết là đang nói với Dương Tuyết, hay là đang tự nhủ với chính mình.
“Tội gì phải khổ như thế chứ? Ngay cả tủy phù hợp cũng không có, đến đây dừng lại là được rồi.”
Thẩm Thiên Canh lại không muốn từ bỏ, tia sáng trong đôi mắt của ông ta khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
Sau đó, ông ta lại khôi phục bộ dạng bình thường, nhẹ giọng nói: “Em muốn tóc giả màu gì?”
“Màu đỏ, màu đỏ có thể tôn lên làn da trắng ngần, kiểu dáng như thế nào thì anh chọn giúp em là được.”
“Được rồi, anh đã biết rồi, tóc xoăn màu đỏ, đến lúc đó có kiểu dáng nào đẹp thì anh liền mua cho em cái kiểu đó.”
Dương Tuyết gật đầu: “Em có chút mệt, muốn ngủ một lúc, ở đó có trái cây của bạn bè mang đến, anh lấy ăn đi.”
Nói xong, bà ta lại chìm vào giấc ngủ, Thẩm Thiên Canh không thể cứ tiếp tục nhìn bà ta như vậy, nhất định phải nhanh chóng có được tủy, nếu không thì...
Diệp Giai Nhi không muốn cho, tất nhiên là Hoài Dương cũng sẽ không cho, âm thầm động tay động chân đã thất bại, nói không chừng trong lòng Hoài Dương đã sinh nghi.
Bây giờ không còn con đường nào có thể đi, chỉ còn có một con đường duy nhất.
Con đường đó không thể không đi...
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Thiên Canh xuất hiện vẻ âm trầm, có một loại cảm giác điên cuồng được ăn cả ngã về không.
Ông ta đã sống hơn năm mươi năm, cho đến bây giờ chưa từng điên cuồng lần nào, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất, ông ta cảm thấy mình điên cuồng.
Sức khỏe của Diệp Giai Nhi gần như đã khôi phục như bình thường, buổi chiều cô đi cùng với Thẩm Hoài Dương đến công viên, hoạt động gân cốt, thời gian nằm một chỗ có hơi lâu, thân thể cũng trở nên cứng ngắc. Như đôi tình nhân bình thường, cô kéo lấy cánh tay anh, bước chân của anh rất chậm, phối hợp với bước chân cô.
Đưa cô đến dưới lầu, anh lại kéo khóa áo cho cô thật cẩn thận: “Em đi lên đi, ở bên ngoài lạnh lắm.”
Cô gật đầu đáp một tiếng, nhìn anh leo lên xe, phất tay dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”
“Về đi.” Anh nói với cô hai chữ, biểu cảm dịu dàng, trong lòng lại tràn ra cảm giác lưu luyến không rời.
Vì đứa nhỏ, khoảng thời gian này cô dự định không đến trường học giảng dạy, ở nhà để bảo dưỡng sức khỏe, nhưng mà vẫn còn có mấy phần tài liệu còn ở trường học. Nghĩ như vậy, cô bắt xe taxi đi đến trường học.
Sau khi leo lên xe, có một chiếc xe chạy theo sau lưng, đó là xe của Thẩm Hoài Dương âm thầm bảo vệ cô, sau đó nữa có một chiếc xe sẫm màu chạy đằng sau chiếc xe đó.
Đến trường học đã là tám giờ tối, học sinh còn đang tự học, cho nên đèn đuốc ở tòa nhà dạy học được bật sáng trưng.
Sau khi xin hiệu trưởng cho cô nghỉ phép xong xuôi, cô trực tiếp đi vào trong văn phòng, những giáo viên có lớp tự học buổi tối đều đang soạn bài, cô mua chút hoa quả chia cho giáo viên.
Tài liệu đặt ở trên bàn, Diệp Giai Nhi cầm lấy, đột nhiên lại cảm thấy muốn đi vào trong nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh và văn phòng cách nhau một khoảng, nằm ở cửa sau trường học, có hơi xa một chút, thu hồi bước chân, quay người đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc này đang là giờ học, cho nên trong nhà vệ sinh căn bản không có người, bước ra khỏi nhà vệ sinh, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân.
Lông mày nhăn lại, Diệp Giai Nhi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lúc cô dừng bước định quay đầu lại, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lập tức có một bóng người ập tới, sau đó trước mắt biến thành màu đen, cổ liền truyền đến cảm giác đau đớn, cả người mềm oặt rồi ngã ra phía sau.
Ở một bên khác.
Huyên Huyên buồn ngủ không chịu nổi, ngồi ở trong ngực Diệp Đức Huy, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Quách Mỹ Ngọc đã mang thức ăn khuya ra, bà hấp trứng gà cho Huyên Huyên, ở bên trong còn thả chút muối, dầu vừng, hành cắt lát, rất là thơm.
Cái miệng nhỏ chép chép, Huyên Huyên bưng trứng gà lên, bàn tay nhỏ cầm lấy thìa, về cái tính kén ăn, cô bé hoàn toàn di truyền từ ba mình, đôi mắt nhạy bén và đôi tay nhanh nhẹn, chỉ hai ba lần là đã lừa hành từ trong trứng gà ra ngoài, thậm chí một miếng hành lá xắt nhỏ cũng không còn.
Thẩm Hoài Dương không thích ăn hành xắt nhỏ, Huyên Huyên cũng vậy.
“Bé ngoan sao có thể kén ăn được chứ? Huyên Huyên không ăn hành, sau này không thể cao lớn được đâu, giống như là người lùn đó.” Diệp Đức Huy nhíu mày, nhéo nhéo cái mũi của cô bé.
Nghe vậy, Huyên Huyên đưa một muỗng toàn là hành đến bên miệng của Diệp Đức Huy, ngoan ngoãn mà hiểu chuyện, còn mang theo vài phần lém lĩnh: “Ông ngoại ăn đi, ông ngoại cao lớn.”
Diệp Đức Huy thật sự không có cách nào với cô bé, ông lại nói: “Sau này không cao lớn, bị người khác bắt nạt thì phải làm sao đây?”
“Ông ngoại cao lớn, ông ngoại bảo vệ cho cháu.”
“Ha ha ha.” Diệp Đức Huy cười to mấy tiếng, quả nhiên là một đứa nhỏ khôn khéo, nói nhiều như vậy vẫn là không muốn ăn hành.
“Đã trễ như vậy rồi mà sao Giai Nhi vẫn còn chưa về nhà.” Quách Mỹ Ngọc nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn chín giờ.
Huyên Huyên bất mãn vểnh cái miệng nhỏ: “Bà ngoại ơi, mẹ và ba còn ham chơi hơn cháu nữa, đã muộn như vậy rồi mà còn chưa về nhà, chờ khi mẹ về nhà thì phạt mẹ đứng góc tường đi ạ.”
Hừ, ba mẹ thật là xấu tính quá đi thôi, ra ngoài chơi lại không dẫn cô bé theo.
Diệp Đức Huy an ủi Quách Mỹ Ngọc: “Con bé với Thẩm Hoài Dương ra ngoài cùng nhau, lại có xe, chắc chắn sẽ đưa đến dưới lầu, chắc là không có chuyện gì đâu.”
Nghĩ lại cũng đúng, Giai Nhi đi ra ngoài cùng với cậu ta, tất nhiên là cậu ta sẽ đưa Giai Nhi đến dưới lầu. Quách Mỹ Ngọc bưng một dĩa trái cây đặt lên trên bàn: “À đúng rồi, ngày hôm qua tôi đến bệnh viện, trong lúc vô tình nhìn thấy Dương Tuyết, không biết là do trị liệu bằng hóa chất hay là bệnh tình của bà ta nặng hơn, tóc sắp không còn nữa rồi.”
“Có một câu nói sinh không gặp thời, bệnh của bà ta cũng không phải là mới đây, nếu như Giai Nhi không mang thai thì chắc chắn sẽ hiến tủy cho bà ta, lúc này thì haiz..." Diệp Đức Huy thở dài một tiếng, ôm lấy Huyên Huyên: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”