“Tôi khuyên cậu đừng phí công vô ích, bởi vì tôi tuyệt đối không thể để cậu và Giai Nhi ở bên nhau được, cho dù tôi chết cũng không thể, nếu là trước đây tôi sẽ vì sự kiên trì này của cậu mà cảm động. Nhưng bây giờ tuyệt đối sẽ không, di ảnh của ba Giai Nhi đặt ở phòng khách, tôi thấy cậu có thể nghĩ ra ông ấy tại sao mà chết, thù hận sâu như vậy cậu cho rằng cậu đứng mấy ngày thì tôi sẽ hết giận sao? Mãi mãi đều không thể! Nếu cậu không muốn quan hệ giữa tôi và Giai Nhi trở lên cứng nhắc thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt nó nữa, tôi trước giờ chưa từng lòng dạ sắt đá như vậy, đây là lần đầu tiên, nhưng cũng sẽ làm tới cùng!”
Người đang yên đang lành, trong một đêm nói không còn là không còn, bà ta làm sao có thể chịu được sự đả kích này chứ?
Đó là bạn đời của bà ta, cả khoảng trời của bà ta, không có ông, thế giới của bà ta đều sụp đổ rồi, trước mắt đều tối đen không nhìn thấy đường nữa!
Lúc này, công ty gọi điện tới, hình như đã xảy ra chuyện gấp gì đó, Thẩm Hoài Dương lễ phép chào bà ta rồi rời khỏi.
Nhưng Quách Mỹ Ngọc không có lay động, bà ta không có mềm lòng.
Diệp Giai Nhi đến trường, gò má của cô có hơi sưng, mắt cũng có hơi sưng, còn hơi đỏ.
Lúc ăn trưa, thầy giáo đối diện mang cho cô một phần cơm trưa, cô có hơi muốn đến nhà vệ sinh, đứng dậy, rời khỏi.
Cách cửa, cô có thể nghe thấy lời bàn tán bên ngoài nhà vệ sinh.
“Cô giáo Diệp trước đây số thật tốt, Thẩm tổng trưa nào cũng đưa đồ ăn dinh dưỡng đến, vô cùng quan tâm săn sóc.”
“Đúng thế, Thẩm tổng là một người đàn ông tốt, nhưng chuyện này rơi lên đầu ai không ai thoải mái được cả, giữa hai người cách mạng của đứa bé, mạng của ba, làm sao ở bên nhau được nữa?”
“Đúng thế, nghĩ xem ba của mình vì ba của chồng mình mà chết, ở bên nhau cũng sẽ bế tắc!”
“Thật ra, Thẩm tổng đối với cô giáo Diệp cũng quá rộng lượng, video của ba anh ta làm mưa làm gió trên mạng, ai ai cũng biết, còn đưa vào tù, anh ta cũng đều mang thái độ dung túng.”
“Vậy cũng nên oán ba anh ta đáng đời! Ai kêu ông ta làm ra chuyện trời đất khó tha như vậy, nếu không cô giáo Diệp sao lại đối xử anh ta như thế?”
“Mặc kệ nói thế nào, thù hận giữa hai người quá sâu rồi, thật sự là quá sâu rồi.”
“Tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, tôi muốn ở bên Thẩm tổng nữa, mẹ tôi chắc chắn sẽ đá chết tôi! Dù sao người chết là chồng mình!”
“Trước đây không phải là chê không có cơ hội, bây giờ không phải có cơ hội với Thẩm tổng rồi sao?”
Lời bàn tán dần biến mất, đầu của Diệp Giai Nhi vùi trong chân, phải, thù hận giữa bọn họ quá sâu, còn ở bên nhau, trời đất khó tha.
…
Từ sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Diệp Giai Nhi đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thần sắc lãnh đạm, không có cảm xúc.
Mới quay lại văn phòng thì nghe thấy các thầy cô đang truyền tin, nói là lại có hai nhân vật lớn tới, muốn tham quan trường học.
Cô nghe nhưng không để trong lòng, bất luận là nhân vật nào đến trường tham quan, có liên quan gì tới cô chứ?
Tới chiều điện thoại đổ chuông, số điện thoại là số lạ.
Diệp Giai Nhi nghe máy, cô hoàn toàn không ngờ người gọi đến vậy mà là Thẩm Hải Băng.
“Tôi hỏa táng bà ta rồi, chôn ở nghĩa trang sau núi, tin này tôi nghĩ tôi nên nói với cô.” Giọng nói của Thẩm Hải Băng không có chút độ ấm, lạnh lùng hờ hững.
“Tôi không cần biết chuyện này.” Thái độ của Diệp Giai Nhi cũng lạnh nhạt.
“Vậy không liên quan tới tôi, thông báo là chuyện của tôi, muốn nghe hay không là chuyện của cô.”
Đối thoại rất ngắn ngủi, sau đó Thẩm Hải Băng cúp máy, cô nghe nói Dương Tình ở huyện Xiểm không có người thân.
Cho cô ta mạng sống này, cô ta chôn cất bà ta, đây cũng là chuyện hiển nhiên.
Còn Diệp Giai Nhi, làm như nào, trong lòng nghĩ như nào, đó là chuyện của cô, không hề liên quan gì tới Thẩm Hải Băng cô ta cả.
Không muốn tiếp tục làm phiền Trần Diễm An, cô đến chỗ cho thuê phòng, tìm được căn phòng muốn thuê, đương nhiên không có cao cấp như vậy, nhưng có thể ở được.
Biết Quách Mỹ Ngọc vẫn không muốn nhìn thấy cô, Diệp Giai Nhi cũng không có đến kích thích bà, mua ít đồ dinh dưỡng đưa cho Diệp Đông, nhờ anh chăm sóc mẹ.
Không gian của căn phòng chuyển tới không được tốt lắm, cửa sổ rất nhỏ, cũng không có chỗ đỗ xe, trong lòng cô có dự tính muốn mua một chiếc xe.
Trước bất luận là đi lại hay làm gì cũng hơi bất tiện và cũng không cần mua xe quá đắt, cũng chỉ là dùng để đi lại mà thôi.
Đến cửa hàng bán xe cũ, xem giá cả và mẫu xe, cảm thấy Chery Rengyun II khá được.
Tính cách của cô thật ra cũng có hơi nhanh gọn dứt khoát, nếu trong lòng đã quyết định thì không cần do dự nữa, lấy thẻ tín dụng, mua xe.
Người vui nhất khả năng là Huyên Huyên rồi, nhảy tung tăng, sờ thế nào cũng không thấy đủ.
Mấy năm trước, cũng vào lúc cô đỗ đại học, Diệp Đức Duy ép cô học bằng lái, cô không chịu, ba ở sau mắng, ngay cả xe cũng không dám lái, không có chút tiền đồ.
Chính vào kỳ nghỉ hè, cô bị đưa vào trường dạy lái xe, nắng lúc đó thật gắt, ngày ngày phơi nắng, hai tháng sau thi được bằng lái, cô cũng đen giống như than.
Quách Mỹ Ngọc oán trách Diệp Đức Huy, một cô gái xinh xắn cứ sắp đi học lái xe, lúc nghỉ lễ còn trắng nõn, sắp khai giảng thì kết quả phơi thành cục than đen.
Diệp Đức Huy càng không khách sáo nói, đen thì đen, muốn trắng như vậy là muốn làm tên mặt trắng sao?
Cô lúc đó suýt cười đứt ruột, đàn ông gọi là tên mặt trắng, con gái gọi là bạch phú mỹ!
Dòng suy nghĩ bay xa, trong bất giác, mũi có hơi cay, hốc mắt lại hơi ươn ướt, chỉ cần nghĩ tới ba thì muốn rơi nước mắt.
Đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, nhấc chân, cô đi về phía trước, đã nói xong với chủ nhà rồi, tuy không có chỗ đỗ xe nhưng có thể đỗ trong sân, thời gian đang trôi, cuộc sống quay lại bình thường, nhưng cuộc sống quá bình thường giống như một vũng nước chết, không có lay động, cũng tuyệt đối không có bất kỳ gợn sóng.
Sau khi đưa Huyên Huyên đến trường, Diệp Giai Nhi vội vàng khởi động xe, đến trường học.
Cô giáo Cố nhận dạy toán của cùng một lớp, nhìn thấy cô lái xe đến trường, cười nói: “Khá được, buổi sáng phải đưa con gái đến trường còn phải đi làm, không có xe cũng không tiện.”
Diệp Giai Nhi mỉm cười, gật đầu đáp lại, khoảng thời gian này việc đi lại không tiện, ba ngày thì đi muộn hai hôm.
“Đi thôi, nghe nói lát nữa có nhân vật lớn sẽ đến, hiệu trưởng đã đang triệu tập các thầy cô rồi.”
Cô và cô giáo Cố tới có hơi muộn, đợi khi hai người tới, các thầy cô đều đến đủ rồi, hiệu quả còn mặc bộ vest phẳng phiu, tinh thần hăm hở, đứng thẳng.
Chỉ có điều, hiệu trưởng có hơi thấp còn hơi mập, bụng bia còn rất to, bộ vest mặc trên người ông ta, thật sự có hơi thô tục.
Cũng không biết là nhân vật lớn của nhà nào, sau khi đợi gần nửa tiếng mới nhìn thấy hai chiếc xe khiêm tốn mà xa hoa màu đen lái tới.
Cửa xe mở ra, hiệu trưởng lập tức ra đón, đôi chân dài thò ra, sau đó, người đàn ông bước ra khỏi xe.
Ngay lập tức, Diệp Giai Nhi giống như pho tượng đứng sững tại chỗ, cô không ngờ người đến vậy mà là Thẩm Hoài Dương.