Anh mặc một bộ vest phẳng phiu, không một nếp nhăn, mấy ngày không gặp, anh dường như gầy đi một chút, có điều cũng làm nổi bật đường nét gương mặt của anh, mê người.
Có một số người dường như trời sinh hợp mặc vest, vai rộng, eo thon, giống như cái giá treo quần áo, càng khiến bộ vest được phô diễn một cách tuyệt đẹp, thu hút ánh nhìn.
Chiếc xe đằng sau lúc này cũng dừng lại, người bước ra lại là thị trưởng của thành phố S.
Sau khi hoàn hồn, cô cụp mắt, đồng thời đầu cũng cúi thấp, ẩn mình trong đám người.
Như có như không, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương quét qua người mọi người, sau đó dừng ở chỗ nào đó, sau khi nhìn chằm chằm một hồi thì rời đi.
Ba người sánh bước, người còn lại đều đi theo đằng sau, một đội ngũ đầy khí thế.
Giáo viên nữ ở bên cạnh bàn tán cười bé: “Nhìn hiệu trưởng rồi nhìn Thẩm tổng xem, đều là mặc vest, nhưng khác biệt thật sự là quá quá lớn!”
Ánh mắt của tất cả các giáo viên nữ đều dừng trên người anh, nhìn anh, Diệp Giai Nhi không nói một lời, chỉ đi theo về phía trước.
Anh tới đây là vì công việc, trường học muốn xây dựng tòa nhà, chuyển nhượng cho tập đoàn Thẩm Thị, do doanh nghiệp tư nhân bao thầu.
Suốt chặng đường đều nói chuyện công việc, Thẩm Hoài Dương rất ít mở miệng, phần lớn đều nghe hiệu trưởng và người phụ trách nói.
Nhưng khi anh lên tiếng, nhất định có thể khiến các giáo viên nữ đi theo đằng sau thần hồn điên đảo, anh không biết là cảm hay cổ họng có vấn đề, giọng nói rất trầm, khàn khàn, thanh âm hấp dẫn, dễ nghe.
Nói xong chuyện công việc, hiệu trưởng chà hai tay, đề nghị đi dùng bữa, ông ta đã đặt bữa trưa rồi.
Thẩm Hoài Dương đồng ý, những người khác cũng gật đầu, khiến hiệu trưởng suýt nữa vui tới phát điên, các thầy cô giáo cũng đi theo.
Chỗ ngồi Diệp Giai Nhi chọn ở cạnh cửa sổ, cách anh cũng xa nhất, cô khắc chế bản thân, ánh mắt không nhìn bên đó.
Ánh mắt quét qua chỗ nào đó, Thẩm Hoài Dương ngẩng đầu, uống cạn ly rượu, hết ly này đến ly khác, anh đã uống không ít.
Đợi tới khi rời đi, anh đã hoàn toàn say rồi, cơ thể cao ráo dựa vào ghế đằng sau, tay xoa lông mày.
Nhân viên đi theo đã rời đi trước, mà Thẩm Hoài Dương lại rất say, tài xế và thư ký đều đã đi hết, hiệu trưởng khẩn trương không biết làm sao.
Nhưng, khi ánh mắt lướt qua người của Diệp Giai Nhi, ông ta mở miệng: “Cô giáo Diệp.”
Bước chân của cô bỗng khựng lại, cô xoay người, lạnh nhạt nói: “Hiệu trưởng.”
“Cô giáo Diệp biết địa chỉ chung cư của Thẩm tổng thì vất vả một chút, đưa Thẩm tổng về.’
Diệp Giai Nhi liếc nhìn anh: “Hiệu trưởng, Thẩm tổng có trợ lý và thư ký, tôi còn có tiết, phải lên lớp.”
“Trợ lý và thư ký đã rời đi, ngay cả tài xế cũng không điện được, cô đưa cậu ấy về chung cư đi.”
“Tôi có hơi không tiện, hiệu trưởng có thể để người lái xe hộ đưa Thẩm tổng về tập đoàn Thẩm Thị.” Cô vẫn từ chối.
“Thẩm tổng đã say thành như vậy rồi, sao đi làm việc được? Cô giáo Diệp sao có thể không hiểu lòng người như vậy chứ? Đây là nhiệm vụ của cô!”
Kiên định nén lại câu này, hiệu trưởng bèn rời đi, ở trong mắt các thầy cô khác, đây là chuyện tốt, có bao người bằng lòng, tranh nhau muốn đi, chỉ là số không tốt.
Bất lực, Diệp Giai Nhi cắn răng, bảo hai thầy giáo giúp đỡ, đỡ Thẩm Hoài Dương lên, đưa lên xe của cô.
Anh rất say, cả người đều tỏa ra mùi rượu, thắt dây an toàn cho anh, cô khởi động xe.
Lúc này, lông mi của người đàn ông vốn nhắm mắt hơi động, hơi nheo lại, nửa say nửa tỉnh mở miệng: “Mua xe khi nào?”
“Nếu không say thì xuống xe.” Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khách sáo nói.
“Say rồi, con mắt nào của cô giáo Diệp nhìn thấy tôi không say, cả người mềm nhũn ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được, như này không tính là say, cái gì mới tính là say?”
Cô không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe, tay còn hơi cứng, không dám lơ là.
Tay trái chống cằm, cơ thể của Thẩm Hoài Dương dựa vào cửa sổ, dáng vẻ khi cô nghiêm túc rất đẹp, mang theo một loại ý vị đặc biệt khó nói thành lời: “Tại sao định mua xe?”
Lúc nói chuyện, anh đổi tư thế, không gian trong xe đối với anh mà nói, có hơi nhỏ, ngồi ở đó, có hơi ủi thân.
“Định bắt đầu trải nghiệm cuộc sống mới, còn nữa, khi lái xe xin đừng nói chuyện với tôi.”
Anh lại không them nghe, bâng quơ nói: “Cuộc sống mới sao?”
“Cuộc sống hoàn toàn mới khi gạt bỏ anh ra.” Cô lại bổ sung một câu, tàn nhẫn với anh mới có thể tàn nhẫn hơn với mình.
Trong nháy mắt, đôi mắt của anh tối sầm lại, lan ra một loại than chì rất nhỏ, rất trầm lặng, một lát sau, khẽ nhếch môi: “Quả nhiên là độc nhất lòng dạ đàn bà…”
Diệp Giai Nhi vẫn không nhìn anh, khi cô lái xe tinh thần phải tập trung cao độ.
Một lát sau, xe đến dưới tòa chung cư, cô đỡ anh, Thẩm Hoài Dương mím môi, toàn bộ sức nặng trên người đè lên người cô.
Anh rất nặng, đè tới nỗi cô có hơi khó chịu, ở vai cảm thấy hơi đau nhói, có hơi không thở được.
“Nặng sao?” Đột nhiên, anh nhả ra hơi rượu hỏi một câu.
Cắn răng, dùng sức đỡ cơ thể không ngừng trượt xuống của anh, cô hỏi ngược: “Anh cảm thấy sao?”
Gương mặt của Thẩm Hoài Dương vùi vào cổ cô, lồng ngực rắn chắc dưới sơ mi trắng phập phồng lên xuống, giọng nói của anh rất lạnh, lại rất nóng: “Đây chính là cảm giác trong lòng tôi lúc này, là em mang lại, tôi muốn em cũng cảm nhận được…”
Nặng nề, đè nén, đau đớn, đây chính là cô mang tới cho anh…
Nghe vậy, đầu ngón tay của Diệp Giai Nhi không kìm được mà hơi run, ngay cả nhịp tim cũng không đập nhanh và loạn.
Cô khắc chế bản thân, không ngẩng đầu, không trả lời anh, chỉ đỡ anh đi vào chung cư.
Cổ họng có hơi thắt lại, môi có hơi khô, Thẩm Hoài Dương bực bội lôi kéo chiếc cà vạt ở cổ, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt cô, tự giễu nói: “Không phải nói phụ nữ là oán phụ sao? Sau khi chia tay sẽ vừa khóc vừa nháo, giống như trời sập vậy, nhưng em lại sống rất tốt, tôi ngược lại giống một oán phụ…”
Không ngờ Thẩm Hoài Dương anh có một ngày sẽ giống như một oán phụ, sẽ sa sút tinh thần tới mức này vì một người phụ nữ.
Lần này, cả người cô đều run, lời của anh khiến cô muốn xúc động rơi nước mắt.
Đầu cúi thấp, đỡ anh tới sô pha, cầm nước ấm đưa tới, không biết từ khi nào, giọng nói của cô cũng có vài phần khô khốc: “Tôi đi trước đây.”
Ly nước bị anh để trên bàn, cơ thể cao lớn khẽ động, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, nắm vai của cô: “Chúng ta quay lại trước kia, không được?”
“Được…” Diệp Giai Nhi đáp, một giây sau lại nói: “Chỉ cần anh có thể khiến ba tôi sống lại.”
Anh lại đột nhiên có hơi bực tức, cúi người, hung hăng hôn cô.
Giống như hùng sư mất khống chế, muốn cắn chết cô.
Không có ý định buông cô ra, anh dùng hết sức giam cầm cô, cho tới khi sắp không thở được nữa, cô đẩy anh ra.
Thở dốc, Diệp Giai Nhi tách bàn tay dùng sức túm cánh tay cô của anh ra, sau đó, không quay đầu mà rời khỏi chung cư.
Đứng trong thang máy, cảm nhận tốc độ đi xuống của thang máy, trái tim của Diệp Giai Nhi cũng dùng tốc độ như vậy tụt xuống, nhịp đập càng lúc càng chậm.
Nếu không nhanh chóng rời đi, cô chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà ôm lấy anh, hôn anh, an ủi anh.
Muốn khiến cô không anh, rất khó, cô dùng sức rất lớn mới buông được anh, gió thổi qua thổi bay tóc của cô, chê mắt, con đường phía trước trở lên mờ mịt như vậy.