Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 290: Chương 290: Nơi đó, cô cũng muốn đi




Cô rời khỏi, Thẩm Hoài Dương ngã trên sô pha, từ trong kệ rượu lấy ra một chai rượu, đứng ở trước cửa sổ, anh có thể nhìn thấy bóng dáng của cô từng bước từng bước đi xa, cho tới khi biến mất.

Người phụ nữ tàn nhẫn…

Nồng độ rượu Bran-di rất cao, anh uống cả một chai, những ngày cô rời đi, tối anh chưa từng ngủ ngon, dùng rượu làm tê liệt, quả thật cũng là một lựa chọn không tồi.

Một chai rượu thấy đáy, anh ngã ra sô pha, lúc này, truyền tới chuông cửa, nhưng anh đã ngủ say, không có nghe thấy.

Có lẽ không nghe thấy ai đáp lại, người đến tự mình mở cửa ra, người bước vào là Thẩm Hải Băng.

Cô ta mặc chiếc váy sơ mi màu lam dài tới mắt cá chân, ở eo có thắt lưng, chân đi cao gót, nhìn anh trên sô pha.

Mùi rượu trong chung cư rất nồng, khiến cô ta ngửi mà thấy hơi gay mũi, nhíu mày, cũng không biết anh rốt cuộc uống bao nhiêu.

Đi vào phòng bếp, cô ta nấu một ít canh giải rượu, bê tới trước mặt anh, nhưng gọi thế nào anh cũng không tỉnh, Thẩm Hải Băng thở dài, đỡ cơ thể của anh dậy: “Bớt uống lại.”

Thẩm Hoài Dương không uống, cũng không mở mắt, mà đưa tay ôm vòng eo mảnh mai của cô, cằm tì vào hõm vai của cô ta: “Đừng đi, ở bên tôi…”

Trong lòng mềm nhũn, Thẩm Hải Băng vỗ nhẹ lưng của anh, khẽ đáp: “Tôi không đi…”

“Ừ…” Nhận được lời đáp lại, cơ thể căng cứng của anh mới thả lỏng, lẩm bẩm gọi: “Giai Nhi, Giai Nhi…”

Bỗng chốc, cơ thể của Thẩm Hải Băng như bị sét đánh, từng tiếng Giai Nhi giống như đạp vào trái tim cô ta, sắc nhọn, đau đớn vô cùng.

Duy trì động tác như thế, cô ta không động, một lát sau, khóe miệng nở một nụ cười chua chát.

“Cậu đau, tôi cũng đau theo, muốn đau, chúng ta cùng đau, con là của cậu, nhưng cũng là của tôi, cùng nhau đau…”

Anh ngủ không được yên ổn, lông mày nhíu chặt, giọng nói trầm thấp từ đôi môi rỉ ra.

Mỗi khi nghe một chữ, trái tim của Thẩm Hải Băng lại đau thêm vài phần, sự thâm tình, chân tình đó của anh, đều không dành cho cô ta.

Anh duy trì tư thế đó bất động, mà cô ta ngồi trên thảm cũng không bất động, trong căn phòng vô cùng yên ắng, bầu không khí lưu động, bình yên không tiếng động.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ là hai tiếng, anh dần tỉnh, mắt hơi nheo lại mở hé một khe.

Đập vào mắt là chiếc cổ trắng ngần của phụ nữ, nhưng mùi hương bay vào mũi lại không phải của cô, Thẩm Hoài Dương nheo mắt, đẩy người phụ nữ ra.

Bất thình lình, Thẩm Hải Băng bị anh đẩy ngã ra sàn.

Nhíu mày, anh có hơi ngạc nhiên: “Cô sao lại ở đây?”

Rượu còn chưa tan hết, đâu có hơi nặng, Thẩm Hoài Dương lắc đầu, bàn tay nổi rõ khớp xương đưa lên day nhẹ mi tâm.”

“Tôi tới xem thử, không ngờ cậu uống nhiều rượu như vậy.” Giống như cô ta là yêu thú hồng thủy, hành vi của anh lần nữa làm tổn thương cô ta, chống người, Thẩm Hải Băng đứng dậy.

“Ừm…” Thẩm Hoài Dương mấp máy môi, đáp: “Về không? Tôi muốn đi một nơi…”

“Tôi và cậu cùng đi!” Cô ta nói.

Anh lại từ chối thẳng, không hề do dự, vô cùng dứt khoát: “Tôi đi một mình là được, cô về nhà họ Thẩm đi.”

Anh chỉ muốn say một trận, cần thả lỏng, sau khi thả lỏng, thứ nên tiếp tục vẫn phải tiếp tục…

Thẩm Hải Băng cười tự giễu: “Từ khi nào cách thức chung đụng giữa tôi và cậu lại biến thành như này, ngay cả lời dư thừa cũng không có, vội đuổi tôi đi như vậy sao?”

“Không có, tôi có việc gấp, đang vội, nơi đó, cô không thích hợp đi…”

“Nơi đó?” Thẩm Hải Băng hỏi ngược: “Không có nơi nào không thích hợp đi cả, đây chẳng qua chỉ là cái cớ của cậu mà thôi.”

Nghe vậy, mắt của Thẩm Hoài Dương trở lên thâm trầm, đen như mực: “Thật sự muốn đi sao?”

“Muốn đi…” Thẩm Hải Băng dứt khoát đáp lại, cô ta muốn đi, chính là muốn đi, nhất định phải đi, cô ta muốn biết rốt cuộc là nơi nào!



Chỉ là điều cô ta không ngờ nơi anh dẫn cô ta đến lại là nơi này...

Ừm, nơi anh dẫn cô ta đến là nhà của Diệp Giai Nhi, anh đang cầu xin sự tha thứ của Quách Mỹ Ngọc, mà cô ta đứng ở một bên…

Đây là chuyện quái gì vậy?

Buổi trưa uống nhiều rượu như vậy, còn chưa tỉnh rượu, mới vừa mở mắt, nơi đầu tiên muốn đến lại là nơi này, anh có phải chê vết thương của cô ta không đủ sâu không?

Trước giờ chưa từng trải qua khoảnh khắc giống như bây giờ, Thẩm Hải Băng cảm thấy trái tim rất đau, còn sinh ra một chút tuyệt vọng…

Cái Quách Mỹ Ngọc cho anh lại là cánh cửa đóng chặt, cửa mở ra, sau đó ở trước mặt hai người đóng rầm cửa lại.

Thần sắc của Thẩm Hoài Dương không có biến động gì lớn, càng không cảm thấy khó coi, mặc bộ vest đó, đứng thẳng ở đó.

Thẩm Hải Băng có khi nào nhìn thấy anh như vậy chứ? Anh trước giờ đều ưu nhã, tôn quý, kiêu ngạo.

Trái tim giống như bị thứ gì đó dùng sức xé toạc ra, tay của Thẩm Hải Băng đặt trên cánh tay của Thẩm Hoài Dương, dùng sức kéo: “Đủ rồi!”

“Tôi sẽ ở đây đợi rất lâu, cô về đi…” Hất tay cô ta ra, Thẩm Hoài Dương mở miệng nói bằng giọng lạnh nhạt.

“Rất lâu? Rất lâu là bao lâu?” Ngọn lửa nóng rực đó đang điên cuồng thiêu đốt trái tim của cô ta, giống như muốn thiêu hủy toàn bộ lý trí của cô ta: “Cậu tại sao phải làm như vậy? Cậu căn bản không cần phải làm như vậy, người hại chết ba của cô ta không phải là cậu!”

Cô ta nhìn không quen bộ dạng của anh lúc này, anh căn bản sẽ không hạ mình trước người khác.

“Nhưng là Thẩm Thiên Canh…” Anh nói.

“Vậy nên là anh cả hại chết, không phải là cậu, cậu vô tội, không cần phải hạ mình như vậy!”

Thẩm Hoài Dương sau khi liếc nhìn cô vài lần, mới hờ hững nói: “Tôi yêu cô ấy, chưa từng gọi đây là hạ mình, trước mặt tình yêu cũng chưa từng có tự tôn và kiêu ngạo.”

Mà Thẩm Hải Băng lại đang cười chế giễu, nỗi đau tới xé lòng lan ra, ý trong lời này của anh có phải là vì Diệp Giai Nhi, anh có thể từ bỏ mọi thứ của mình không?

Cô ta không cam tâm, không cam tâm!



“Mẹ, con muốn ăn gà rán ông già!” Huyên Huyên chạy ra khỏi phòng, trong sân Diệp Giai Nhi đang giặt quần áo.

“Hai hôm trước không phải mới ăn sao?” Cô không có ngẩng đầu, vặn vòi nước, phần lớn quần áo bên trong đều là của Huyên Huyên.

Cô bé dẩu miệng, đôi chân ngắn nhích từng bước, cũng đứng ở thềm đá xanh: “Trên TV đang chiếu quảng cáo mới của gà rán ông già, đùi gà nướng trông rất lớn!”

Diệp Giai Nhi không để ý cô bé, phơi quần áo đã giặt ở trong chậu, vắn nước cổ áo.

“Mẹ!” Huyên Huyên không cam tâm, bàn tay nhỏ trắng nõn túm lấy vạt áo của Diệp Giai Nhi: “Hôm qua ngủ, hôm nay ngủ, ngày mai cũng phải ngủ, tại sao hôm qua ăn gà rán ông già, hôm nay không thể ăn tiếp chứ?”

“Đạo lý lệch lạc của con sao lại nhiều như vậy, mì của con ăn hết chưa?”

“Con không muốn ăn mì, chỉ muốn ăn gà rán ông già.” Cô bé dẩu miệng, nuốt nước miếng, giống như rất muốn ăn.

Vào lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới: “Huyên Huyên!”

Xoay người, Huyên Huyên lập tức nhảy từ bậc đá xanh xuống, vừa chạy vừa cười, bím tóc lắc qua lắc lại: “Ba!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.