Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 291: Chương 291: Sao lại xảy ra tai nạn xe




Thẩm Hoài Dương dang đôi tay, một tay ôm Huyên Huyên nhào vào lòng lên, giơ hộp gà trong tay phải lên: “Muốn ăn sao?”

Mắt Huyên Huyên sáng lên, đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mại giơ lên thật cao, giọng non nớt rõ ràng: “Muốn muốn muốn!”

Anh ôm Huyên Huyên, chân dài đi về phía trước, sau đó đứng vững vàng sau lưng cô, hàng mày tuấn tú nhướn lên: “Cùng ăn với Huyên Huyên sao?”

“Không cần, tôi không đói, còn quần áo phải giặt.” Cô không xoay người, rũ mắt.

Hầu kết anh lăn lộn, ánh mắt Thẩm Hoài Dương dời khỏi người cô, ôm Huyên Huyên đi vào phòng, phòng không lớn, lại rất ấm áp, trên bàn bày bó hoa.

Huyên Huyên ngồi đó, mỗi tay cầm một cái, ăn ngon lành, ăn tới khi bụng tròn vo, không ăn nỗi nữa.

Thẩm Hoài Dương cong môi, ôm cô bé vào lòng, bàn tay to đặt trên bụng cô bé, khẽ xoa.

Ăn uống no say, cũng chỉ trong chốc lát, Huyên Huyên liền ngủ, mà Thẩm Hoài Dương cũng đã vài ngày không ngủ ngon, lúc này ôm cô nhóc, cũng híp mắt lại.

Đợi Diệp Giai Nhi giặt quần áo xong, đi vào, đập vào mắt chính là tình cảnh như vậy.

Người đàn ông nằm trên sofa, con gái nằm ngang trước ngực anh, hai người đều đã ngủ say, thường phát ra tiếng thở nhẹ.

Bước chân cô bất giác nhẹ nhàng, sợ đánh thức họ, lấy tấm chăn mỏng đắp lên, cô đến phòng bếp, buổi trưa còn chưa ăn, cô định nấu mì.

Ăn xong, cô liền chuẩn bị giáo án, còn có bài kiểm tra phải sửa.

Hai người ngủ rất lâu, cho tới khi màn đêm buông xuống, ánh đèn thắp lên, mới chậm rãi mở mắt.

Diệp Giai Nhi ngay cả bữa tối cũng đã làm xong, cháo, còn có vài món nhỏ, sắc hương đều đủ, cô đứng trước bàn ăn bới cơm.

Huyên Huyên ngoan ngoãn đến nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi bên bàn, nhìn mẹ chỉ bới hai bát cơm, bát nhỏ màu hồng nhạt là của cô bé, bát màu lam là của mẹ, vậy ba thì sao?

Thẩm Hoài Dương đương nhiên nhìn rõ ràng, người phụ nữ đó căn bản không có ý giữ anh lại ăn cơm.

Nhưng mà, nhìn hiểu là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác.

Anh không cho là đúng, đi thẳng đến phòng bếp, đợi lúc lại xoay người quay lại, trên tay đã thêm một cái bát, bới cơm, ngồi xuống, gắp thức ăn, động tác lưu loát liền mạch, dứt khoát gọn gàng.

Cô nhìn anh mấy lượt, không nói chuyện, khẽ gõ bát Huyên Huyên, kêu cô bé mau ăn.

Huyên Huyên buổi trưa ăn không ít gà rán, bây giờ rõ ràng chẳng đói mấy, thân thể nhỏ nhắn không ngừng nghiêng ngã trên ghế, nửa bát cơm vẫn là nửa bát cơm.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng không làm khó cô bé, vươn tay, bưng bát cháo còn phân nửa sang, ăn hết.

Thẩm Hoài Dương lặng lẽ nhìn hành động của cô, đôi mắt thâm thúy ánh lên dịu dàng, rất nhẹ, rất mềm.

Buổi trưa ăn mì, vừa rồi lại ăn không ít bánh bao, bây giờ nhìn bát cháo trước mặt mình, mày cô khẽ cau lại.

Lúc này, cánh tay săn chắc của người đàn ông trực tiếp bưng bát trước mặt cô lên, khẽ nhấp: “Mùi vị không tệ.”

Trái tim Diệp Giai Nhi không thể đè nén xao động, nhưng nhiều hơn lại là đau đớn, khổ sở.

Sắc đêm ngày càng sâu, cô ôm Huyên Huyên về phòng, dỗ cô bé ngủ, đợi lúc lại ra ngoài, anh vẫn còn ngồi ở phòng khách, không có ý rời đi.

“Không còn sớm nữa, chúng tôi phải nghỉ ngơi, anh cũng nên về rồi.” Cô hạ lệnh đuổi khách.

Vóc dáng thon dài của Thẩm Hoài Dương chìm vào sofa, nhìn cô, không hành động, ngón tay khẽ xoa trán: “Hôm nay hơi buồn ngủ, có thể ở nhờ một đêm không?”

Không hề do dự, Diệp Giai Nhi dứt khoát từ chối: “Không thể!”

“Không chiếm quá nhiều chỗ của em, ngủ trên sofa là được, yên tâm, tôi sẽ không làm gì em, mặt em rõ ràng viết mấy chữ lớn – TÔI VÀ ANH KHÔNG CÓ BẤT KỲ QUAN HỆ NÀO, tôi chỉ là mệt tôi, không muốn nhúc nhích mà thôi…”

“Không được, anh nên rời đi rồi.” Cô vẫn kiên trì nói, nếu lại tiếp tục dây dưa như vậy, phòng tuyến của cô sẽ sụp đổ.

Nhưng mà, cô không quên được ba, không quên được ông chết thế nào, cũng không quên được sự quyết tuyệt của mẹ, có loại ấm áp có thể chạm tới, nhưng lại không thể vươn tay.

Nửa ngày sau, Thẩm Hoài Dương từ sofa đứng dậy, cổ họng tràn ra tiếng hừ khẽ, có chút bất đắc dĩ: “Ngủ ngon.”

Khoảng cách giữa hai người hơi gần, anh vừa mở miệng, hơi ấm đó đã phun lên mặt cô, có chút nóng bỏng, cô cảm thấy không bình thường, chẳng lẽ, anh sốt rồi?

Suy nghĩ của cô còn đang lang thang, anh đã mở cửa phòng, đi ra ngoài, để lại cho cô bóng dáng cao lớn hùng hậu.

Thu lại tâm tư đó, Diệp Giai Nhi dọn phòng sạch sẽ.

Thẩm Hoài Dương quả thực sốt rồi, trán rất nóng, thân thể anh khỏe mạnh, số lần sinh bệnh một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, anh cau mày, bờ môi mỏng mím chặt, ngồi vào trong xe, khởi động, rời đi.

Sốt hơi cao, lái xe chỉ cảm thấy nóng, tay trái cầm vô lăng, tay phải kéo cà vạt ở cổ.

Bỗng nhiên, chùm sáng chói mắt kịch liệt ở đối diện chiếu tới, tay trái anh trượt xuống, xe đâm thẳng vào hàng rào bên phải…

Lúc nhận được điện thoại của trợ lý Trần, Diệp Giai Nhi đã ngủ say, sau khi nhận máy, cô lại bật dậy xuống giường, ôm Huyên Huyên đặt vào trong xe, khởi động.

Tốc độ xe hơi nhanh, sắc mặt cô lại hơi tái, tay lại hơi run rẩy, cô cắn răng, khiến bản thân trấn định.

Trợ lý Trần nói anh xảy ra tai nạn trên đường, toàn thân cô không nhịn được hoảng loạn.

Đợi lúc cô chạy tới địa điểm xảy ra tai nạn, nơi đó đã bị cách ly rồi, tim đập càng thêm điên cuồng, xe cảnh sát còn đang hú còi.

Diệp Giai Nhi loạng choạng xông vào đám người, kéo quần áo cảnh sát, giọng run rẩy: “Người trong xe này đâu?”

Cô sợ hãi, hối hận, vừa rồi lúc anh đề nghị muốn ở lại, tại sao cô lại đuổi anh đi?

“Băng bó vết thương ở bên kia, chúng tôi còn phải xử lý hiện trường, không có chuyện gì thì đừng đến bên này.” Cảnh sát tùy ý chỉ.

Theo hướng chỉ của anh ta, Diệp Giai Nhi bước nhanh về phía đó, lúc nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc đưa lưng về phía mình, cô vội chạy tới: “Bị thương ở đâu rồi? Có nghiêm trọng không?”

Ít nhất anh còn có thể đứng, điều này đã khiến cô thở phào một hơi, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lúc này dần bình tĩnh lại, chân tay vốn lạnh lẽo không chút độ ấm cũng dần trở nên ấm áp.

Cánh tay trái Thẩm Hoài Dương bị thương hơi nghiêm trọng, bác sĩ đang bôi thuốc cho anh, băng gạc, nghe thấy giọng nói, ánh mắt anh dời sang: “Sao em lại tới?”

“Trợ lý Trần gọi điện thoại cho tôi, anh ta nói anh xảy ra tai nạn, tôi…khụ khụ…” Cô chạy tới quá vội vã, hơi thở không ổn, còn chưa nói xong, đã không ngừng ho.

Tay phải khẽ vỗ lưng cô, để cô thuận khí, sắc mặt Thẩm Hoài Dương hơi âm trầm, trợ lý Trần ngày càng tự mình làm chủ rồi!

“Bác sĩ, anh ấy có chuyện không?” Diệp Giai Nhi nhìn sang bác sĩ.

“Cánh tay trái của tổng giám đốc Thẩm có chút nghiêm trọng, khoảng thời gian này cố gắng đừng cử động lung tung, còn có anh ấy đang sốt, nhiệt độ rất cao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.