Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 292: Chương 292: Thái độ của cô dịu đi




Cảnh sát cũng đã xử lý đại khái tình hình, đi tới, cung kính nói với Thẩm Hoài Dương: “Tổng giám đốc Thẩm, đã xử lý xong rồi.”

“Ừ...” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt gật đầu, tay trái bị thương, chỉ có thể dùng tay phải cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Trần, giọng nói trầm thấp không chút khách sáo, trực tiếp kêu anh ta bò tới.

Diệp Giai Nhi rất không yên tâm anh, nắm chặt cánh tay anh: “Đừng bảo trợ lý Trần tới, xe để người của tiệm 4S đưa đi, về chỗ tôi trước.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nhịn được nhướn mày, thế này có tính là trong họa được phúc không?

Anh không nói chuyện, cô xem như anh im lặng thừa nhận, lại gọi cho trợ lý Trần, sau đó lại gọi cho người của tiệm 4S, mà Thẩm Hoài Dương lại để mặc cô.

Diệp Giai Nhi dẫn anh vào trong xe, Huyên Huyên còn đang ngủ ở ghế sau chưa tỉnh, Thẩm Hoài Dương ngồi lên ghế phụ.

Cảnh sát nhìn tổng giám đốc Thẩm ưu nhã cao quý cứ...uất ức như vậy...ngồi lên ghế lái phụ một chiếc xe con màu đỏ, anh ta cau mày: “Tổng giám đốc Thẩm, còn có xe cảnh sát, tôi kêu Tiểu Trương đưa anh về.”

“Không làm phiền nữa...” Thẩm Hoài Dương mỉm cười, nhìn người phụ nữ rúc trước ngực anh, thắt dây an toàn cho anh.

“Vậy được, anh đi thong thả, trên đường chú ý an toàn.”

Về tới nhà, Diệp Giai Nhi ôm Huyên Huyên về phòng trước, sau đó lại lấy thuốc, đưa cho anh: “Uống thuốc.”

Cô nói gì, anh liền làm nấy, vô cùng phối hợp, đôi mắt đen sâu thẳm cứ nhìn vào cô, không chớp mắt.

Cô vốn không phải người da mặt mỏng, nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, da mặt vẫn không nhịn được nóng bừng: “Trên mặt tôi có hoa?”

“Chính xác, hơn nữa còn nở rất đẹp.” Anh đặt thuốc vào miệng, uống ngụm nước: “Tôi muốn tắm...”

“Tay anh không thể cử động, cũng không thể đụng vào nước, đừng tắm nữa.”

Thẩm Hoài Dương trước nay chưa từng có thói quen không tắm, anh cảm thấy không thoải mái, cố chấp muốn đi, Diệp Giai Nhi không vui cau mày: “Sao không đau chết anh cho rồi! Lúc này rồi còn yêu đẹp gì chứ!”

Cô bưng chậu nước ấm, tay cầm khăn lông: “Cởi quần áo ra, tôi lau cho anh.”

Anh nghe vậy, nhướn mày, bờ môi mỏng cong lên, cởi sơ mi trên người xuống, cô đứng trước mặt, dùng nước ấm thấm ướt khăn lông, lau ngực và sau lưng anh.

Anh ngồi, cô đứng, thế là, đôi mắt anh vừa khéo ngang tầm với nơi mềm mại nhô lên thật cao trước ngực cô, bỗng chốc trở nên u ám.

Lại thêm đầu ngón tay cô di động trên người như vậy, dục vọng trong lòng Thẩm Hoài Dương đều bị khơi gợi, kêu gào.

Thẩm Hoài Dương đè nén, hầu kết lăn lộn, cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm cô vào lòng: “Em lo lắng cho tôi, phụ nữ…”

Thân thể Diệp Giai Nhi cứng ngắc, không nói chuyện, anh lại nói: “Ưu phiền, sợ hãi của em, tất cả đều giao cho tôi, tôi xử lý, em cứ ngoan ngoãn ở bên tôi thế này, được không?”

“…” Cô vẫn không nói chuyện.

“Tôi là đàn ông, theo lý nên gánh vác tất cả những điều cần gánh vác, bất kể con đường tương lai khó đi thế nào, gian nan thế nào, tôi cũng sẽ gánh vác thay em.”

Anh không phải người giỏi nói lời tình, nhưng lúc này lại nói tự nhiên như vậy, Diệp Giai Nhi có chút xúc động muốn rơi nước mắt.

Cô muốn đồng ý, muốn bằng lòng, muốn không màng tất cả, nhưng có những thứ đang trói buộc cô.

“Nếu như hôm nay tôi chết trong vụ tai nạn này, có phải em sẽ hối hận đẩy tôi ra xa như vậy? Đời không biết trước được điều gì, không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, trân trọng hiện tại, đối với em mà nói khó vậy sao?”

Ánh mắt anh thâm thúy, nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt phủ một tầng sáng rực rỡ, như muốn hút vạn vật vào trong.

Phải nói rằng, anh có đôi mắt có thể mê hoặc lòng người…

Xung quanh rất yên tĩnh, sắc đêm thâm trầm, bầu không khí trong phòng nhu hòa, ấm áp như vậy.

Hàng mi Diệp Giai Nhi khẽ run, trái tim cô run rẩy, đầu ngón tay cũng phát run, sự dịu dàng, chuyên chú của anh khiến trái tim cô nhảy lên dữ dội.

Toàn thân cô như rơi vào sương mù, xung quanh đều trắng toát, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh, như xuyên qua tất cả đến trước mặt cô.

Anh xông đến quá hung mãnh, như cơn sóng dữ dội bỗng dưng ập tới mặt biển yên ả, khiến người ta không cách nào ứng phó.

Cô bị trận sóng to gió lớn ấy cuốn lấy, vỗ đập, không có sức đánh trả, giống như một ngọn cỏ, lắc lư, bàng hoàng, dao động.

“Về bên tôi, hử?” Thân thể thon dài của người đàn ông khom xuống rất thấp, khẽ chạm vào trán cô, lại dùng giọng nói vô cùng dịu dàng mê hoặc cô.

Anh trước nay chưa từng kiên nhẫn với phụ nữ như vậy, cô là người duy nhất…

“Ôm em vào giấc ngủ, mỗi sáng cùng nhau đón bình minh, điều em muốn tôi đều cho em…” Anh giống như một nhà ảo thuật đang thi triển ma thuật, dùng hết ma thuật trong tay, chỉ vì lời tán thành và đồng ý của cô.

Hô hấp của Diệp Giai Nhi trở nên gấp gáp, toàn thân cô dao động dữ dội.

“Sai lầm của họ không nên chuyển lên người chúng ta, đó là con của em, cũng là con của anh, không ai đau ít hơn ai…” Giọng Thẩm Hoài Dương rất nhẹ, anh khom người, hôn lên đôi môi đỏ của cô, mềm mại, thơm ngát.

Răng môi hòa quyện, anh nói: “Thẩm Thiên Canh là Thẩm Thiên Canh, tôi là tôi, Giai Nhi, em phải công bằng với tôi một chút, dù chỉ có chút…”

“Có dám dũng cảm vì tôi một lần không, dùng hết toàn bộ sức lực dũng cảm một lần, hử?”

Cô không dám lên tiếng, hai người ở phòng khách, Thẩm Hoài Dương lại bắt lấy hông cô, hung hăng hôn cô, cắn nuốt hơi thở cô.

Tối nay anh không đi, qua đêm ở đây, ngủ trên sofa nhỏ hẹp.

Cuối cùng, cô vẫn không cho anh đáp án rõ ràng, nhưng so với sự cứng rắn trước đây, thái độ của cô đã dịu đi, trong lòng cô vẫn có một rào cản không thể bước qua được.

Quần tây rơi trên đất, tay phải Thẩm Hoài Dương nhặt lên, tùy ý mặc vào, lười biếng tùy ý, có chút suy sụp.

Hôm nay là thứ bảy, Huyên Huyên không đến trường, Diệp Giai Nhi cũng không đến trường, cho nên hai người đều dậy rất muộn, hơn tám giờ mới dậy.

“Hai con sâu lười.” Anh dựa vào sofa, trên người mang theo hơi thở tình dục, rất mê người.

Huyên Huyên nhào tới, thấy vậy, Diệp Giai Nhi vội mở miệng: “Cánh tay, cẩn thận cánh tay.”

Nghe vậy, bờ môi Thẩm Hoài Dương cong lên rõ ràng, cánh tay nhỏ trắng nõn ôm vòng lấy cổ anh, Huyên Huyên nói: “Ba, con và mẹ lát nữa đến khu vui chơi.”

“Khu vui chơi?” Anh nhướn mày.

“Chính là nơi có vòng xoay ngựa gỗ, rất xinh đẹp.” Mắt cô bé sáng bừng.

Diệp Giai Nhi cũng đã làm xong bữa sáng, rất đơn giản, trứng rán, sữa bò, còn có trứng luộc, phần ba người.

Ăn sáng xong, cô thay quần áo cho Huyên Huyên, lúc chuẩn bị dẫn cô bé ra ngoài, lại nhìn thấy người đàn ông đứng đó không nhúc nhích: “Anh không đi làm sao?”

Thẩm Hoài Dương không nói gì, tay phải ôm Huyên Huyên lên: “Đi thôi.”

Anh thế này là định cùng đi?

Khu vui chơi vào cuối tuần là nhiều người nhất, Diệp Giai Nhi mua một vé, ngẫm nghĩ, vẫn là mua hai vé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.