Huyên Huyên còn nhỏ, không đủ cao, cho nên không cần mua vé.
Vừa vào, Huyên Huyên đã chạy thẳng đến vòng xoay ngựa gỗ, sau đó là xe đạp trên không, Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên ngồi phía trước, Diệp Giai Nhi ngồi phía sau.
Xe đạp trên không xây dựng trên mặt hồ, chỉ có quỹ đạo được treo trên không, Huyên Huyên hơi sợ, rụt người vào lòng Thẩm Hoài Dương, sợ mình rơi xuống.
Huyên Huyên còn quá nhỏ, bên trong có rất nhiều trò hạn chế độ tuổi và chiều cao, cô bé không thể chơi.
Lúc đi qua tàu lượn siêu tốc, Huyên Huyên nhìn sùng bái, sau đó đẩy ba mẹ: “Thật tuyệt, ba mẹ cũng ngồi đi.”
Diệp Giai Nhi hơi sợ, rơi thẳng xuống chín mươi độ nhìn thôi đã sợ muốn chết rồi, đứng đây cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của người trên đó, như muốn xé rách màng nhĩ, cô nói: “Mẹ chơi với con, không ngồi đâu.”
“Mẹ nhát gan, ba mẹ của các bạn nhỏ đều ngồi, con còn muốn khoe với các bạn ở trường mẫu giáo đâu!”
“Con là nhóc khoe khoang, nếu mẹ con xảy ra chuyện trên đó, con ngay cả mẹ cũng không còn, còn khoe khoang!”
Huyên Huyên mới không nghe đâu, quay phắt người, đưa mông về phía cô, mũi tràn ra giọng nói không vui: “Hừ!”
Thẩm Hoài Dương vươn tay kéo cô, trực tiếp dẫn cô đi xếp hàng, lúc đi tới trước còn trầm giọng cảnh cáo Huyên Huyên: “Đứng đó, không được đi lung tung!”
“Ba, con sẽ không đi lung tung, cũng sẽ không chạy đi, con sẽ ngoan ngoãn đứng đây cổ vũ ba mẹ!” Cô bé hài lòng, hưng phấn nhảy cẫng lên.
Diệp Giai Nhi trừng mắt cô bé, muốn hung hăng đẩy anh ra, ánh mắt Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt lướt nhìn xung quanh, thấy tụ tập nhiều người như vậy, cô oán hận không lên tiếng nữa.
Quá nhiều người xếp hàng, hết tốp này đến tốp khác, rất nhanh đã tới phiên Diệp Giai Nhi, cô ngồi lên, thắt dây an toàn.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên cô ngồi, trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng, cô không biết cảm giác gì mà có thể khiến những người đó thét chói tai như vậy.
Chuẩn bị xong, máy móc khởi động, ban đầu là từ từ hướng lên trên, cô còn có thể thừa nhận, nhưng sau đó bỗng rơi thẳng xuống chín mươi độ, trời đất quay cuồng bỗng chốc ập tới khiến máu huyết trên dưới toàn thân Diệp Giai Nhi đều tập trung ở đỉnh đầu, cơ thể như bị kéo ra ngoài, cảm giác mất trọng lực rất khó chịu, như sắp chết!
Muốn hét lên, lại như bị người ta bóp lấy cổ, không thể hô hấp, sau đó là cảm giác khó chịu khó nói thành lời, không thể phát ra âm thanh, cô cắn chặt răng, cảm thấy mình sắp chết rồi.
Bàn tay to ấm áp rơi trên tay cô, cô khẽ sững sốt, giọng nói vô cùng quen thuộc truyền tới: “Ngốc, thả lỏng thân thể, đừng cắn răng, thả lỏng trên dưới toàn thân, nếu hét không ra, có thể hát bài em thích nhất.”
Anh nắm tay cô rất chặt, im lặng an ủi cô, cô làm thử, dần thả lỏng răng, trái tim bình tĩnh lại, khẽ hừ.
“Còn nữa, tôi ở ngay cạnh em, không cần sợ…” Bàn tay to của anh ôm lấy thân thể cô, để cô vùi vào lòng.
Hít vào mũi là hơi thở nam tính thuộc về anh còn xen lẫn mùi hương thảo nhàn nhạt, sợ hãi thoáng chốc rời đi, cô thả lỏng.
Dù vậy, nhưng đợi lúc tàu lượn dừng lại, Diệp Giai Nhi vẫn không tránh khỏi có chút mềm nhũn chân.
Anh cong môi, có chút bất đắc dĩ, khom người, muốn ôm cô, lại bị tránh đi, cô vén tóc ra sau tai, hít thở sâu: “Tôi có thể đi.”
Anh khẽ nhướn mày, không cưỡng ép cô, mà để mặc cô.
Lúc này, Thẩm Hoài Dương nhận cuộc điện thoại, là công ty gọi tới, sắp mở hai cuộc hội nghị quốc tế cực kỳ quan trọng, anh đành đến công ty.
“Anh đi đi, Huyên Huyên quá nhỏ, trò chơi ở đây con bé đều không chơi được, chúng tôi cũng định đi rồi.” Diệp Giai Nhi nói.
Trợ lý Trần nhanh chóng lái xe tới, Thẩm Hoài Dương không ngồi, mà kêu anh ta lái xe đưa hai mẹ con về nhà.
“Vậy anh thì sao?”
Thẩm Hoài Dương không đáp, nhét cô và Huyên Huyên vào xe, đợi trợ lý Trần lái đi rồi, anh tùy ý chặn chiếc taxi.
Cho tới hiện tại Huyên Huyên vẫn có thói quen ngủ trưa, về tới nhà không bao lâu, liền ngã lên giường ngủ mất.
Diệp Giai Nhi ngồi trên sofa, cô đang nhớ lại, nhớ lại cảm giác bị kéo đi trên tàu lượn, thật sự không khác gì chết.
Giây phút đó, cô như quên đi rất nhiều điều, thù hận và phiền não, thứ ngửi thấy chỉ là hơi thở của anh.
Có phải, cô cũng nên dũng cảm một lần?
Vì tình yêu của anh và cô, dũng cảm một lần như vậy?
Tất cả đều là Thẩm Thiên Canh, sai lầm không ở trên người anh, anh và cô đều vô tội, bị động.
Cô khẽ cắn môi, vùi đầu vào giữa hai chân, suy nghĩ rất nhiều, giãy giụa, có lẽ, cô thật sự cần đánh cược một lần.
Ba, con như vậy có phải rất đáng hận không, ba có thể tha thứ cho con không?
…
Hai cuộc hội nghị họp ba giờ đồng hồ, về đến phòng làm việc, anh cởi áo khoác, vứt sang một bên, chỉ mặc sơ mi trắng.
Giây lát sau, điện thoại của trợ lý gọi tới, Thẩm Hải Băng đi vào, trong tay cô ta cầm hộp giữ nhiệt.
“Sao cô lại tới?” Anh đang ký giấy tờ.
“Chị dâu nói canh cá trưa nay làm không tệ, kêu tôi đem đến cho cậu một chút.” Thẩm Hải Băng nói, ánh mắt lại lập lòe ánh sáng u ám.
Dù nói là canh cá, nhưng canh cá này, quả thực có chút không đơn giản…
Thẩm Hoài Dương liếc mắt: “Đã ăn trưa rồi, mang về đi.”
“Tôi mang canh cá đi xa như vậy, cậu ngay cả một ngụm cũng không thể thử?”
Đặt bút trong tay xuống, anh đứng dậy, rót canh cá ra, mùi vị rất thanh đạm, anh uống hai bát.
Lúc này Thẩm Hải Băng mới hài lòng, nhưng cô ta không rời đi, mà ngồi đó, tùy ý lật giấy tờ trên bàn: “Chị dâu kêu cậu buổi tối về nhà một chuyến, tôi cũng vừa khéo không có việc gì, đợi cậu tan làm, chúng ta cùng về.”
Hầu kết Thẩm Hoài Dương lăn lộn, đáp một tiếng, kêu thư ký rót ly cà phê Lam Sơn cho cô ta.
Thẩm Hải Băng thích nhất chính là hương vị của cà phê Lam Sơn, rất đắng, cô ta không thích đồ uống ngọt, chỉ thích đắng.
Sau đó, tiếng tin nhắn tít tít truyền tới, Thẩm Hải Băng nhìn thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lấy điện thoại, mở ra.
Cũng không biết bên trên viết nội dung gì, anh lại mỉm cười, sắc mặt dịu dàng, như có thể chảy ra nước.
Tin nhắn là Diệp Giai Nhi gửi tới, chỉ có một câu rất đơn giản – em muốn thử xem, muốn dũng cảm một lần.
Móng tay đỏ chót bất giác nắm chặt ly, cô ta cảm thấy, sắc mặt anh lúc này rất chướng mắt!
Cô ta cúi đầu, lại nhìn đồng hồ, hiện tại đã qua nửa tiếng, còn một tiếng rưỡi nữa, đợi thêm chút.
Một tiếng rưỡi sau, sẽ có kịch hay xảy ra, rất đặc sắc.
…
Gửi tin nhắn đi xong, Diệp Giai Nhi bưng ly nước ấm, tiếng tin nhắn trả lời truyền tới, cô bấm mở, thật tuyệt!
Cô bỗng nhiên có chút buồn cười, anh xem cô là học sinh tiểu học sao, còn thật tuyệt!
Trần Diễm An gọi điện thoại tới, kêu họ cùng đi ăn bữa cơm, vừa khéo thứ bảy cũng có thời gian, bèn dẫn Huyên Huyên cùng đi.
Trần Diễm An và Thân Nhã đều đã đến, cô tới muộn nhất, nhếch môi: “Dẫn theo người nhà, nên muộn mất.”