Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 4: Chương 4: Cô ta không phải vợ tao




Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà mà lòng đầy rối ren.

Ở nhà thì bị ba ghẻ lạnh, qua đây thì bị anh hành hạ, rồi đến khi nào cô mới có được hạnh phúc mà bản thân mong muốn? Không bạn bè, không người thân đến lúc cô và anh đường ai nấy đi thì cô biết phải đi đâu đây? Về căn nhà đó thì chỉ có nước bị đánh đập, vì trước khi gả đi ba đã nói, nếu cô bước ra khỏi căn nhà đó thì không được quay về đây, như vậy là làm trò cười cho thiên hạ.

Nghĩ lại những câu nói đó cô bỗng bật cười chua xót cho số phận mình, dù cho cô có kiên cường đến đâu thì cũng có lúc sẽ trở nên yếu đuối.

Đang suy nghĩ miên man thì bụng bỗng kêu lên, cô lắc đầu cười. Sao cô lại quên mất cô chưa ăn gì chứ, phải ăn thật no để không làm khổ cái bao tử này mới được. Nghĩ xong cô đưa tay qua cầm lấy chén cháo rồi từ từ múc từng muỗng đưa vào miệng mà thưởng thức.

Tại quán Bar.

Không gian nhộn nhịp hòa quyện với âm thanh sôi động tạo nên không khí đầy vui vẻ, bên cạnh đó còn có những đôi trai gái quấn lấy nhau gây cho ta cảm giác phản cảm. Nhưng đây là vũ trường nên người ta không còn gì xa lạ với nơi đây.

Trong một góc khuất nào đó có ba người đàn ông đang ngồi chỗ đấy thưởng thức rượu, khác với những bàn khác là họ không gọi gái đến phục vụ mình.

Và họ không ai khác chính là Chu Hạo, Hàn Thiên và Lãnh Thần. Bộ ba quyền lực về thị trường tài chính trong giới làm ăn.

Khi nhắc đến Lãnh Thần họ sẽ nghĩ ngay đến vị Tổng giám đốc Lãnh thị tàn độc và lạnh lùng, nổi tiếng ghét phụ nữ và không cho họ đụng chạm dù một chút.

Nhưng lại có một cô gái có thể tự do muốn làm điều gì với cậu cũng được đó là Thiên Băng, em gái Chu Hạo. Còn về phần Hàn Thiên, cậu là một ông chủ thân thiện, cởi mở nhưng lại có khuyết điểm chính là sát gái. Trong ba người thì cậu ta là người lúc nào bên cạnh cũng có con gái, nhưng nguyên tắc của cậu ta là quen chứ không lên giường vì cậu ta sợ bẩn.

Mỗi người có những tính cách, sở thích khác nhau nhưng lại chơi với nhau từ nhỏ, giữa họ ngoài là bạn bè thân thiết lâu năm còn là đối tác làm ăn với nhau. Nên lúc rảnh họ thường chọn Bar là điểm để gặp mặt thư giãn hoặc bàn công việc.

Hàn Thiên cầm ly rượu trên tay lắc vài vòng rồi ánh mắt quan sát độ kết dính của rượu trên thành ly sau đó mở miệng nói:

“Mới cưới cô vợ xinh mà sao buồn thể người anh em? Tại sao không dắt em dâu đến cho tụi tao xem mặt? Còn nữa em dâu có xinh không? Bữa nào cho tụi tao được diện kiển đi chứ, chơi giấu vậy là không phải anh em tốt đâu.” Nói xong cậu ta đưa ly rượu lên mũi ngửi sau đó ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu trong tay rồi đặt ly xuống, ánh mắt hướng về phía anh chờ đợi câu trả lời.

Nghe nhắc đến cô, anh nhếch môi cười rồi thả người ra sau, lưng dựa vào thành ghế, hai chân bắt chéo lại tạo tư thể thoải mái rồi mới chậm rãi lên tiếng.

“Người như cô ta cũng xứng làm vợ của Chu Hạo này? Cưới cô ta về chỉ là thêm một cô giúp việc cho nhà tao thôi. Tụi mày nên nhớ, vị trí Chu phu nhân chỉ có mỗi Uyển Nhi mới có tư cách nhận còn người khác thì cút.”

Lãnh Thần ngồi im lặng nghe hai thằng bạn của mình nói chuyện nhưng đến khi nghe anh tỏ thái độ ghét cô vợ mới cưới của anh, thì nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng với câu nói ấy.

“Tao nói này Chu Hạo, dù sao cô ấy cũng được cưới hỏi đàng hoàng thì mày cũng nên đối xử tốt với người ta một chút đi chứ.”

Ánh mắt lạnh lẽo của anh khẽ nheo lại.

“Người đầy thủ đoạn để có thể lấy lòng bà nội tao như cô ta, thì hỏi tại sao tao phải nhường nhịn?”

Hàn Thiên xen vào nói:

“Sao mày có thể chắc chắn em dâu giở thủ đoạn với mày?

Người cục súc như mày có chó mới yêu.”

Câu nói của Hàn Thiên vừa kết thúc thì không gian lập tức xuất hiện hơi thở nguy hiểm vây quanh.

Lãnh Thần thì đưa tay lên sờ lấy mũi giả vờ như chưa nghe thấy gì.

Riêng về phần Chu Hạo thì mặt đen lại, trừng mắt nhìn cái tên vừa mới chửi mình. Xong nghiến răng nói từng chữ: “Mày...có... tin...tao.cho...mày..qua..Ấ... Độ ở không?”

Hàn Thiên khẽ nuốt nước bọt một cái rồi nhăn mặt ra cười

*hì hì*

“Mày đừng đùa như thế không vui đâu, tình nghĩa anh em mà mày chơi vậy rồi ai chơi lại?”

“HƯ”

Anh đưa ánh mắt khinh bỉ về cậu ta, sau đó đưa ly rượu lên một hơi uống sạch.

Hàn Thiên biết anh cũng không làm khó cậu nữa nên cũng rót ly rượu khác ra uống.

Anh bạn này của cậu nổi tiếng là có tính tình cục súc nên là mỗi lần nói chuyện đều phải nhìn sắc mặt của tên gia hỏa này. Hắn ta mà không vui là hành bọn cậu lên bờ xuống ruộng luôn. Số cậu sao lại xui xẻo có thắng bạn khốn nạn như vậy. Tối ngày cứ đe dọa bọn cậu là giỏi. Yên lặng một lát thì cuối cùng Lãnh Thần cũng quay qua, mặt nghiêm túc nhìn Chu Hạo nói:

“Nể tình mày là bạn chí cốt của tao nên tao mới thật lòng khuyên mày câu này, quá khứ qua rồi thì hãy cho nó qua đi. Uyển Nhi cô ta đã bỏ mày mà chạy theo sự nghiệp của cô ta rồi thì mày còn nhớ thương gì cái loại người như vậy?” Chu Hạo tức giận lao qua nằm lấy cổ áo Lãnh Thần, mắt đỏ ngầu nóng giận quát:

“Mày im đi, tao cấm mày xúc phạm cô ấy. Dù cho mày có là bạn của tao thì cũng đừng trách tao không khách sáo.” Lãnh Thần cũng không chịu thua mà ngang đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh kiên định nói:

“Mày muốn cắt đứt tình bạn với tao cũng được nhưng tao muốn nói cho mày biết, những gì tao làm là điều muốn tốt cho mày muốn mày được hạnh phúc mà thôi.”

Hàn Thiên giật mình trước hành động của anh mà vội đi qua kéo anh ra.

“Có gì từ từ rồi nói đừng có đụng tay đụng chân như thế.” Chu Hạo gạt mạnh tay cậu ra, hướng mắt nhìn Lãnh Thần lên tiếng:

“Không cần mày xen vào chuyện của tao, tao tự biết cách giải quyết nó. Còn về Uyển Nhi, cô ấy là người mà tao yêu nhất dù cho cô ấy có vì sự nghiệp bỏ tao thì đối với tao sẽ có một ngày cô ấy sẽ hiểu và về bên tao.”

“Mày tỉnh lại đi Hạo, mày có thấy mày bây giờ giống như một thằng điên vì tình không? Uổng công người ta luôn kính nể mày là một người biết nhìn xa trong rộng, nhưng trong chuyện tình cảm thì mày như một thằng ngu.” Anh định lần nữa đi qua cho Lãnh Thần một trận thì bị Hàn Thiên cản lại.

Cậu ta đẩy anh ngồi xuống ghế rồi la lên:

“Thần nó nói đúng đấy mày hãy suy nghĩ lại đi, thứ ham hư danh như cô ta mà mày còn luyến tiếc cái gì? Người mà mày cần quan tâm cần chăm sóc là người vợ của mày đang ở nhà kia kìa.”

“Cô ta không phải vợ tao?”

“Được, không phải vợ mày vậy mày nói cho tao biết giấy kết hôn đó là giả đi, đám cưới cũng là giả luôn đi.” Lãnh Thần đưa tay lên chỉnh lại cổ áo của mình vừa mới bị anh kéo cho ngay ngắn lại rồi cầm lấy ly rượu mà uống hết. Điều này cho thấy cậu đang khắc chế cơn nóng giận của mình, nếu không cậu không chắc bản thân vì mất khống chế mà bay qua cho Chu Hạo một trận để cậu ta tỉnh ra.

Còn Hàn Thiên sau khi lớn tiếng với anh xong thì cũng quay về chỗ ngồi và không thèm quan tâm anh thêm nữa và chú tâm thưởng thức rượu của mình.

Muốn nói chuyện với người không lí lẽ như anh vậy cậu thà để thời gian quan sát xem rượu sau khi nó lắc lên đẹp như thế nào còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.