Hạ Trúc Băng từ trong ngực Trịnh Dật Thần vùng vẫy bỏ đi. Cô hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ điều gì. Hắn với tình nhân trong quá khứ xảy ra điều gì cô không quan tâm, ai lại không có quá khứ. Nhưng bây giờ cô ta tìm đến nhà bọn họ lại có đứa nhỏ, cô máu lạnh vô tình, nhưng không thể để đứa nhỏ không có cha. Cô đỏ hốc mắt, đẩy Trịnh Dật Thần ra, liều mạng chạy đi.
Cú đẩy đó có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu tức giận của cô. Nó như đại chưởng đập thẳng vào lòng ngực Trịnh Dật Thần. Mà hắn lại không biết suy nghĩ của cô, cũng như không biết cô đã hiểu lầm rồi
Thấy tiểu thiên hạ rời đi, Trịnh Dật Thần nhanh chóng đuổi theo, nhưng lại bị Lương Tiểu Du kéo chân lại, khóc lóc
“Thần... Thần anh không được đi... Đừng bỏ em.... Con đã không còn em chỉ còn mỗi anh thôi... Ô.. Ô.... “
Hạ Trúc Băng vừa ra tới cửa, lại nghe rõ những lời này, cô cố gắng buộc mình không khóc, nhưng quay lưng lại nước mắt tự động rơi xuống
Lúc cô đau khổ là Trịnh Dật Thần ở bên cạnh an ủi cô, làm cô vui. Hắn một lần nữa mở ra cánh cửa trong lòng cô. Cô với Lương Cung Bằng là trách nhiệm, hắn cứu cô một mạng, cô mới đồng ý quen hắn, hắn gì cô xinh đẹp nên mới muốn đến gần. Nhưng bọn họ chưa từng quá giới hạn chỉ đơn giản là hôn nhau, nhưng chỉ dừng lại hôn bên má. Nhưng Lương Tiểu Du cùng Trịnh Dật Thần thì......
Trịnh Dật Thần nghe tiếng sập cửa, cô bỏ đi rồi. Cả thế giới của hắn như chìm trong băng giá, hắn đá vào ngực Lương Tiểu Du không chút lưu tình làm cho cô ta phun ra bụm máu, cô ta ôm ngực sợ hãi kêu
“Thần... “
Trịnh Dật Thần nhìn cô ta từ trên cao xuống, giọng nói như Tu La địa ngục
“Lương Tiểu Du, cô nghe cho rõ đây. Nếu tôi không tìm được cô ấy, thì mười Lương gia tôi cũng đừng hòng tồn tại”
Trịnh Dật Thần nhanh chóng đuổi theo Hạ Trúc Băng bỏ lại Lương Tiểu Du ngồi trên mặt đất. Cô không phải chưa thấy thủ đoạn của Trịnh Dật Thần, ở trong tay hắn, chết là con đường tốt nhất. Nếu không, sợ là chết còn khó hơn lên trời
Trịnh Diệc Phàm búng tay, hai vệ sĩ xuất hiện quăng cô ta ra ngoài không thương tiếc.
Hắn ngồi dựa vào so-pha thở dài. Anh hai à, lúc trước anh nhanh tay có được cô ấy, thì nên giữ cho tốt, dù gì cũng là công chúa của hai chúng ta. Kiếp nạn lần này phải xem anh thôi, em đã bảo trước đó rồi, phóng túng quá anh sẽ hối hận
*************
Hai tháng, Hạ Trúc Băng mất tích hai tháng như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Hắn ta điện cuồng tìm kiếm, Hạ gia không biết cô ấy ở đâu, Death cũng không cho hắn ta biết rốt cục phải làm sao
Trong một phòng bao ở quán bar bật nhật thành phố, người đàn ông đứng nhìn đám người đang lắc lư qua tấm kính trước mặt thở dài
“Anh hai à, anh không đi kiếm chị dâu. Cứ uống như chết thế này......... sẽ mất mạng đó”
Trịnh Dật Thần căn bản không nghe lời Trịnh Diệc Phàm nói, tiếp tục cầm chai rượu trút vào miệng mình. Trịnh Diệc Phàm nhìn dáng vẻ này cũng hết cách, hắn bước đến giật chai rượu trên tay Trịnh Dật Thần
“Anh à... “
Trịnh Dật Thần cười tự giễu, nói:
“Em nghĩ anh không tìm sao, chỉ cần nghe báo phát hiện ra cô ấy, anh lập tức đi tìm, nhưng đến nơi thì người không thấy. Em nói anh phải làm sao mới tốt đây.. “
Trịnh Diệc Phàm thở dài,
“Tuần sau, Hàn gia mở buổi đấu giá. Chúng ta cùng đến thử đi. Hàn gia là nhà ngoại cô ấy, buổi đấu giá này là để mừng cháu trai cưng về nước, biết đâu chị dâu sẽ đến”
Trịnh Dật Thần nghe vậy liền phấn chấn
“Được, tuần sau chúng ta cùng đi dù là một phần ngàn cơ hội cũng phải tìm cô ấy về”
Trịnh Diệc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Động vào chị dâu là anh ấy liền không sáng suốt
“Được rồi anh mau đi tắm đi. Chị dâu ghét nhất mùi rượu với thuốc lá. Anh vừa vặn có đủ, anh muốn đủ chỉ đi sao”
Trịnh Dật Thần hoàn toàn nghe lời trở về tắm rửa sạch sẽ
*********
Chương sau, nam phụ lên sàn. Ta không nghĩ sẽ có nam phụ nhưng cũng nên cho tiểu Băng nhà ta ít hào quang nữ chủ.