Trịnh Dật Thần phóng hết tinh hoa vào miệng Hạ Trúc Băng. Cái miệng nhỏ của cô làm sao chứa được nhiều như thế, Trịnh Dật Thần rút nam căn ra khỏi miệng cô, tinh dịch theo đó chảy ra ngoài. Hạ Trúc Băng nuốt số tinh dịch còn lại, thở hổn hển ngước mắt nhìn Trịnh Dật Thần
Trịnh Dật Thần cảm thấy bên dưới vừa xìu xuống lại cứng rắn lên, Hạ Trúc Băng cười tà mị, kéo ghế thấp xuống, chính mình ngồi lên người Trịnh Dật Thần
Hắc hắc, hôm nay cô sẽ thượng hắn, tên này lúc nào cũng đặt cô dưới thân hôm nay cô sẽ trả thù. Hạ Trúc Băng một tay bắt lấy cự vật to lớn của Trịnh Dật Thần, một tay ấn hắn xuống ghế, đem nam căn to lớn đưa vào trong hoa huyệt
Tiểu Dật Thần vừa chui vào lập tức cô liền cảnh thấy rất đau. Trịnh Dật Thần không kịp cản cô lại chỉ kịp kinh hô một tiếng
“Không được.... “
Nam căn đưa vào cô hét lên một tiếng, mắt cũng lăn xuống vài giọt nước mắt. Trịnh Dật Thần thở dài, đưa tay vuốt ve lưng cô ôm cô vào lòng. Mỗi lần đưa vào hắn đều phải chuẩn bị kĩ càng cho cô, cô sẽ không bị đau. Lần này cô quá gấp gáp, không chuẩn bị kĩ đã trực tiếp đưa vào
Trịnh Dật Thần thấy cô đau đớn như vậy cũng rất đau lòng, hắn hôn lên môi cô, bàn tay vẫn không ngừng vỗ lưng trấn an cô. Sau đó, nụ hôn kéo dài xuống cổ, hắn đưa tay kéo khóa trước ngực cô, nhanh chóng thoát ly phần trên, hắn cắn móc xích ở giữa áo ngực đưa lên làm đôi thỏ trắng nhanh chóng nhảy ra ngoài
Trịnh Dật Thần ngậm một bên ngực, bên còn lại cũng được hắn tận tình chăm sóc. Tay kia không ngừng ma sát hoa châu bên dưới, khiến bên dưới cô chảy nước không ngừng. Trịnh Dật Thần nhẹ nhàng di chuyển, bên dưới đã không còn đau như trước, thay vào đó là từng đợt khoái cảm theo đó ùa đến
Hắn không ngừng di chuyển hông đồng thời ngậm lấy đôi môi anh đào, nuốt từng tiếng rên của cô, thưởng thức vị ngọt trong khoang miệng cô. Hắn tăng tốc chạy nước rút phóng hết tinh hoa vào sâu cơ thể cô,cùng cô lên đến thiên đường
**********
Sáng hôm sau, Trịnh Dật Thần thức dậy đưa tay sờ soạng bên cạnh kết quả là bên cạnh lại trống rỗng, người nào đó đã dậy trước hắn rồi, xem ra hôm qua hắn chưa đủ cố gắng, hai người về đến nhà cùng nhau lăn giường đến gần sáng chỉ hơn tám giờ mà cô đã dậy rồi
Hắn ngồi dậy khoác lên mình áo choàng tắm màu đen, bước xuống lầu. Từ trong bếp truyền đến tiếng va chạm của thớt cùng tiếng xì xèo của dầu xôi
Hạ Trúc Băng mặc áo thun trắng, cùng váy xếp ly đen, đeo tạp dề màu hồng phấn, tóc đuôi ngựa cột cao sau đầu. Trịnh Dật Thần bước đến ôm cô từ phía sau, thơm một cái vào má cô
“Bảo bối, em dậy sớm như vậy sao. Hôm qua là anh thể hiện không tốt sao”
Hạ Trúc Băng đen mặt đánh vào cái tay không đứng đắn đang chui vào váy cô
“Anh đó, lúc nào cũng nghĩ những chuyện này”
Đẩy Trịnh Dật Thần ra nói tiếp,
“Được rồi ăn sáng thôi “
Bọn họ cùng nhau dùng bữa sáng, như một đôi vợ chồng son. Hôm nay hắn không đến công ty, Diệc Phàm trở về công ty giao lại cho thằng nhóc đó là được. Trịnh Dật Thần cười híp mắt suy nghĩ xem hôm nay phải làm những gì cùng cô thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên đánh gãy suy nghĩ của hắn
Trịnh Dật Thần mở cửa, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn người trước mặt. Trịnh Diệc Phàm căn bản không để ý vẻ mặt của hắn, nhanh chóng bước vào nhà, lên tiếng kháng nghị
“Anh hai à, em là tốt bụng đến thông báo cho anh, để chị dâu biết được anh nhất định toi đời”
Trịnh Diệc Phàm vừa nói vừa hướng thẳng đến sô-pha trong phòng khách căn bản không để ý Trịnh Dật Thần đằng sau
“Anh đó, vừa có mỹ nhân liền không để ý đến đứa em này, gọi mấy cuộc không bắt máy nên em mới tìm đến đây”
Trịnh Diệc Phàm vừa nói, vừa tự rót ly trà uống, nhìn Trịnh Dật Thần ngồi đối diện. Trịnh Dật Thần nhìn mặt là biết không có kiên nhẫn nghe hắn nói, thôi kệ, nhân lúc không có chị dâu ở đây giải quyết chuyện này
“Anh đó, tình nhân của anh giải quyết không tốt, đến công ty gây chuyện. Em vừa đuổi cô ta đi, giờ này chị dâu không có nhà em mới đến tìm anh”
Hắn không thèm để ý sắc mặt khó coi của Trịnh Dật Thần nói tiếp
“Cái cô Lương Tiểu Du đó, đúng là quá mặt dày đi. Tìm đến công ty còn nói nếu không phải vì sảy đứa con của anh thì bây giờ em gọi cô ta một tiếng chị dâu rồi. Anh xem đi, anh ở ngoài vui vẻ lại có đứa nhỏ, giờ để cô ta đến làm loạn”
“Xoảng”
Tiếng đổ vỡ ở cửa bếp truyền đến, nhìn thấy người ở cửa bếp Trịnh Diệc Phàm đang uống tách trà lập tức phun ra ngay, sắc mặt khó coi cười cười
“Chị... Chị dâu... Sao chị còn ở đây... Hôm... Hôm nay không đi học sao?? “
Hạ Trúc Băng nở nụ cười không chạm đến đáy mắt nhìn hai anh em bọn họ
“Nếu đi học thì tôi cũng đâu được biết tin vui này”
Trịnh Dật Thần sắc mặt càng khó coi hơn nhanh chóng bước đến Hạ Trúc Băng
“Tiểu Băng không phải như em nghĩ đâu”
Trịnh Dật Thần chưa kịp lại gần Hạ Trúc Băng đã có một bóng đen nhào tới hắn
“Thần~~~~~~~. Người ta nhớ anh chết mất”
Một cô gái trẻ ôm lấy như rắn nước ôm lấy hắn, không ngừng dụi đầu vào ngực hắn. Trịnh Dật Thần mặt không thể đen hơn được nữa, Hạ Trúc Băng cười càng tươi hơn, chỉ là nụ cười lại làm người ta thấy lạnh lẽo
“Lương Tiểu Du, cô bỏ ra”
Trịnh Dật Thần tức giận quát
“Không buông, Thần anh còn giận em sao. Em không phải là cố ý làm mất con của chúng ta. Nếu không phải bà già đó đẩy em thì em... Em..... “
Lương Tiểu Du bày ra một bộ đáng thương nước mắt lưng tròng, tầm mắt chuyển đến Hạ Trúc Băng
“Thần, sao anh lại ở cùng loại người này. Mẹ cô ta hại em sảy thai, cô ta chỉ là một đứa bị em trai em ruồng bỏ thôi, chẳng xứng với anh”
“Bốp”
Âm thanh giòn tan vang lên, Lương Tiểu Du ôm một bên mặt, té nhào trên đất, khóe miệng còn chảy ra một vệt máu. Ánh mắt không tin được nhìn Trịnh Dật Thần đang bước đến kéo Hạ Trúc Băng vào lòng
Cô ta là người duy nhất bên cạnh hắn lâu nhất, bọn họ bên nhau nửa năm trong khi những người khác cũng chỉ nhiều nhất là một tuần. Dù là hắn ở bên người khác cô cũng yên tâm hắn sẽ về với cô. Dù là những tình nhân khác hay cô cũng chưa thấy hắn đánh phụ nữ, lần này hắn đánh cô, lại ra tay mạnh bạo như thế. Đúng không phải Hạ Trúc Băng cũng không phải Trịnh Diệc Phàm em trai hắn, mà là hắn tự tay đánh cô. Ánh mắt tàn nhẫn như vậy, cô cũng là lần đầu được thấy