“Trương Thiên Dật??? “
“Phải,chúng ta từng học chung lớp 11 cùng nhau”
Trong đầu Hạ Trúc Băng đột nhiên nhớ đến hình ảnh một chàng trai như hoa đã đưa cô đi dạo khắp Hokkaido.
Do đặc thù công việc nên cô chuyển đến đó. Không như Kyoto, mọi người ở Hokkaido đặc biệt vui vẻ, thân thiện. Chính cô cũng yêu thích nơi đó. Đó cũng là lần đầu cô ăn cá. Cá ở đó khá ngon, nhưng chỉ một lần thoi vì cô vốn không thích cá
“À tôi nhớ rồi. Cậu dạo này thế nào?? “
“ Tớ đang là cảnh sát ở trụ sở Tokyo này. Cậu thì sao”
“Làm thư ký”
“ Bọn tớ đang họp lớp. Cậu vào tham gia nhé?? Bọn tớ vừa nhắc tới cậu”- Trương Thiên Dật nở nụ cười nhiệt tình
“ Xin lỗi, hiện giờ tớ có việc. Để khi khác nhé”- Hạ Trúc Băng từ chối
Trương Thiên Dật thoáng qua vẻ mất mát.
“Không sao, đây là số của tớ khi nào rảnh call tớ nhé. Có thể cho tớ số của cậu không để tiện liên lạc”
“Ừ. Được “- Hạ Trúc Băng vẫn ngây thơ đưa Trương Thiên Dật số điện thoại của mình không biết người nào đó đang phát hỏa đằng sau
Hai người vào xe. Suốt đường đi người nào đó đen mặt. Hít một hơi thật sâu như lấy dũng khí
“Trúc Băng “
“Hở” - Người nào đó hờ hững trả lời làm tim Trịnh Diệc Phàm đập nhanh hơn
“Tên đó.... Hai người là như thế nào??? “
Hạ Trúc Băng quay sang nhìn Trịnh Diệc Phàm đáp
“Là từng có lần học chung.... “
“Làm phi vụ à”
“Ừ. Sao thế”- Hạ Trúc Băng hỏi
“Không.... Không... Không có gì”- Nhìn Trịnh Diệc Phàm luống cuống Hạ Trúc Băng lại thấy buồn cười. Nhích lại gần Trịnh Diệc Phàm, giọng điệu trêu chọc
“Anh ghen.. “
Trịnh Diệc Phàm mím môi nhìn cô. Tay vươn lên bắt gáy cô, đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của cô, điên cuồng cắn mút, cuồng dã, chiếm hữu đến lúc cô hô hấp không thông mới thả ra
“Ừ anh ghen. Những con ong bướm bay quanh em, anh chỉ muốn diệt hết chúng “
“Em là của anh, ai cũng đừng mơ tưởng “
Hạ Trúc Băng cất giọng trêu chọc
“Từ bao giờ em là của anh thế”
Trịnh Diệc Phàm ngây người một lúc sau đó tươi cười
“Thế thì em không phải của anh, thế thì anh là của em được rồi. Nhưng mà tiểu Băng à, người ta thuộc về em rồi thì em không được trêu hoa ghẹo nguyệt bỏ rơi người ta nha”
Trịnh Diệc Phàm vừa nói vừa như con chó nhỏ cọ cọ đầu vào hõm cổ Hạ Trúc Băng. Hạ Trúc Băng mắng như đều là ý cười
“Vô sỉ”
Trịnh Diệc Phàm lè lưỡi. Vô sỉ lấy được vợ thì hắn ngại ngùng gì. Hai người tình tình tứ tứ chỉ tội cho thư ký cùng tài xế ngồi trên nổi hết da gà. Giám đốc của bọn hắn, giám đốc lạnh lùng cao ngạo của bọn hắn đâu rồi....